Tây Phương Cực Lạc Du Ký (Tế Công - Thái sinh)

Đây là nơi các thành viên Diễn đàn trao đổi các vấn đề về văn hoá tâm linh, văn hoá tín ngưỡng, văn hoá tôn giáo...

Tây Phương Cực Lạc Du Ký (Tế Công - Thái sinh)

Gửi bàigửi bởi lyquochoang » Thứ 7 10/12/11 9:32

HỒI 1: THẦY TRÒ ĐÀM ĐẠO,CÓ TRÍ GIẢ KHỜ,PHẬT SỐNG MỞ LÒNG,HIỀN SINH KHÔNG NGẠI.

Tế phật: haha ! chúng sanh thường lấy khổ làm vui,lấy vui làm khổ,lấy giả làm thật,lấy thật làm giả.mỗi ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ,mê đắm trong thất tình lục dục,mà không biết rằng vui quá hóa buồn,sẽ có một ngày đọa vào luân hồi,thật có vui chăng ? Hôm nay,Thánh Thiên Đường phụng chỉ viết sách Thế Giới Cực Lạc Du Ký,lấy quang cảnh tiên bang phật thổ giới thiệu cho người đời biết,càng có thể hướng dẫn chúng sanh biết được hạnh phúc vĩnh hằng khác với dục lạc ngắn ngủi,chỉ có không sống không chết,thoát khỏi luân hồi mới thật sự tiêu dao tự tại.
Tế phật: haha ! sức nhìn của một người thường có giới hạn,ví như nhìn được phía trước thì không nhìn được phía sau,nhìn được bên phải thì không nhìn được bên trái,nhìn lên trên thì không nhìn được phía dưới,có thể nhìn được cái có hình tướng thì không nhìn được cái không hình tướng.Cũng như lúc nước sôi biến thành hơi nước thì còn thấy được,nhưng khi hơi nước hòa vào không trung thì không còn nhìn thấy được nữa.Linh hồn của con người cũng vậy,vi tế như điện tử,hạt nhân,làm sao mắt thường thấy được,con nói có đúng không,"Đạo Hoằng" ?
Thái sinh: ân sư gọi con là Đạo Hoằng,đó có phải là cái tên mà thầy đặt cho con khi viết quyển "nhân gian du ký" không ? con ngu muội như vậy,làm sao xứng với cái tên Đạo Hoằng.
Tế phật: vậy con muốn lấy pháp danh gì ?
Thái sinh: đệ tử nghĩ mãi,hay là gọi "thiểu năng".
Tế phật: thiểu năng,đó không phải là "phản bộc quy chân" hay sao ?
Thái sinh: ý nghĩa ra sao ?
Tế phật: nghĩa là "có trí giả khờ" đó mà.
Thái sinh: không,còn cách xa lắm ạ.
Tế phật: vậy con hơn sư phụ rồi.
Thái sinh: không phải,không phải,ý con nói không xứng "có trí giả khờ",thật sự "thiểu năng".
Tế phật: vậy con đã xúc phạm sư phụ rồi.
Thái sinh: tại sao ạ ?
Tế phật: vì nếu con là đệ tử thiểu năng,thì sư phụ là sư phụ thiểu năng.
Thái sinh: không phải, sư phụ vẫn mãi là Tế Công Hoạt Phật được mọi người sùng kính.
Tế phật: ai nói vậy,lão nạp là hòa thượng điên,người đời tôn kính ta,không bằng tôn trọng mình trước.
Thái sinh: haha ! thật đúng vậy,"lạy phật lạy tự tánh phật".
Tế phật: con không phải thiểu năng sao ? mà còn nói được câu này.
Thái sinh: là thiểu năng.
Tế phật: vậy chúng ta thử xe trước.
Thái sinh: thử xe gì ạ ?
Tế phật: ngồi đài sen.
Thái sinh: dạ,thiểu năng hiểu rồi.
(đài sen bay cao lên trong tiếng cười nói của hai thầy trò)
Tế phật: trò ngoan,con tự nhận là thiểu năng,không sợ người ta xem thường sao.
Thái sinh: chỉ cần ân sư không xem thường là được.
Tế phật: con nói đến thiểu năng,ta mới nghĩ đến điều này,hiện tại con người nên giảm thiểu hao phí năng lượng,cũng như tu hành thì nên tu "vô lậu pháp",đừng tu "hữu lậu pháp".
Tế phật: "hữu lậu pháp" cũng như cái gáo bị thủng lổ vậy,múc nước phía trên,bên dưới chảy ra hết,tu hành cũng vậy,có người bị lậu khí,có người bị lậu đức,có người bị lậu công,có người bị lậu phước.
Thái sinh: sao gọi là lậu khí ? lậu đức ? lậu công ? lậu phước ?
Tế phật: như ý nghĩ dâm dục,thường xuyên nổi giận,kết quả là làm cho tinh khí,linh khí lậu ra hết,đó không phải là lậu khí đó sao ? còn như lậu đức,đó là một số người tu hành,không quí tánh đức,thường xuyên kiêu ngạo tự mãn,tự mình đắc ý,đó không phải là làm tánh đức lậu hết sao ? còn như lậu công là sát sanh quá nhiều,khẩu nghiệp,dâm nghiệp không dứt.Lậu phước là xa xỉ phóng đãng,không biết quí trọng tài vật như uống rượu,đánh bài,tham hưởng vinh hoa phú quí.
Thái sinh: Ồ,thì ra là vậy.
Tế phật: trò ngoan,con hãy nhìn xuống xem.
Thái sinh: Ừ ! sao lại có một vầng hào quang xông thẳng lên mây như hiện tượng cầu vồng vậy ?
Tế phật: lão nạp hạ đài sen xuống cho con nhìn rõ.
(lúc này,Thái sinh nhìn kỹ,thì ra là một nơi quen thuộc)
Thái sinh: sư phụ,đó không phải là Thánh Thiên Đường sao ? nhìn thấy các vị đồng tu đứng hai bên thật trang nghiêm,hào quang xán lạn,thật khác thường.
Tế phật: tấm lòng của con,thầy đã biết từ lâu,cũng do vậy mà hoàng thiên đại mệnh mới được giao cho con,con xem những người hữu duyên không phải liên tục đến Thánh Thiên Đường sao ? không những thế,thiện tín các nơi đều tham gia ủng hộ,do đó nên biết,Thánh Thiên Đường là một pháp thuyền độ người vô số,tương lai sẽ có nhiều kỳ tích xuất hiện.
Thái sinh: có chuyện như vậy sao ?
Tế phật: haha ! đó là kết quả việc lập đại nguyện của con,phàm là tu sĩ tam kỳ,thừa nguyện trở lại,sẽ ủng hộ đạo,có tiền ra tiền,có sức ra sức,cùng nhau khích lệ,con xem những môn sinh trong đường,một nữa là những vị bồ tát nhỏ thừa nguyện trở lại,họ lúc trước cũng lập đại nguyện độ sanh,nhưng qua nhiều kiếp bị sự cám dỗ của vật dục mà không hoàn thành sứ mệnh.Hiện tại,đang lúc đại đạo phổ hóa,bọn họ biết gia nhập vào hàng ngũ Thánh Thiên,đó cũng là phước khí của họ.Sau này sẽ có nhiều người đến hơn,cùng nhau phấn đấu hy sinh cho pháp thuyền.
Thái sinh: như vậy thì thật tốt,từ lúc phụng chỉ mở đường tới nay,thật sự quá bận rộn,áp lực thật lớn,gần như thở không nổi,cũng nhờ các huynh đệ giúp đỡ,một lòng tin tưởng kiên định cùng chư thiện đức trợ đạo,nếu không,một mình đệ tử thì gánh không nổi....sư phụ,hôm nay không phải du ký viết sách sao ? sao còn chưa tới.
Thái sinh: cũng tốt,Tây Phương Cực Lạc không phải là thế giới của phật A Di Đà sao ? như vậy thì quyển sách này hơi chật hẹp đó ?
Tế phật: vậy là sao ?
Thái sinh: ý trò ngu nói rằng thế giới cực lạc là danh từ chuyên dùng cho phật môn,nhưng hiện nay tông giáo nhiều như vậy,chỉ tuyên dương phật giáo thì thật nhỏ hẹp.
Tế phật: nói như vậy cũng đúng,trời có các tầng trời,đất có các tầng đất,môn học cũng có nhiều loại,tên gọi cũng có nhiều thứ.như Phật nói:"Cực Lạc".Đạo nói:"Vô Cực".Jêsu nói:"Thiên Đường".Nho nói:"Lý Thiên".Sau này,nếu có cơ hội thì chúng ta đi thăm những nơi khác.Được rồi,hôm nay chúng ta thử xe đến đây thôi.Thánh Thiên Đường đã đến,Thái sinh xuống đài sen,hồn nhập thể xác.

HỒI 2: HIỀN SINH LIÊN HOA HÓA SANH,SƠ KIẾN TÂY PHƯƠNG TRANG NGHIÊM PHẬT QUỐC.

Tế phật: haha ! từ lúc mở đường đến nay,chư sinh vì đạo bôn ba,ý chí và lòng thành thật sự làm tiên phật tán thán không ngừng,do đó trong khoảng thời gian này,các con nếm đủ mùi vị khổ cực,đó cũng là sự mài luyện của ơn trên trước khi ủy thác đại mệnh cho bổn đường.
Thái sinh: ân sư,đêm nay có phải thầy dẫn con đi tham quan thế giới cực lạc không ạ ?
Tế phật: haha ! trò ngoan đợi không nổi nữa rồi sao ?
Thái sinh: haha ! đương nhiên rồi,có thể tận mắt thấy quang cảnh cực lạc còn hơn là đi du lịch tại thế gian.
Tế phật: được rồi,trò ngoan ngồi vững đài sen,chúng ta xuất phát.
Thái sinh: đệ tử đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.

Đại Thế Chí Bồ Tát: hiền sinh miễn lễ,hôm nay Tế phật và Thái sinh muốn đến thế giới cực lạc để tận mắt tham quan sự trang nghiêm của tịnh thổ thánh địa,thật là đúng lúc,bởi vì vào thời mạt pháp,căn tánh chúng sanh ám muội,nghiệp chướng sâu dày,duy chỉ có niệm phật pháp môn ba căn đều độ,lợi độn đều hữu ích,do đó phàm là người biết niệm phật đều là người có thiện căn sâu dày.
Thái sinh: Bồ tát nói phải ạ ! vì thế mà hôm nay đệ tử được phụng chỉ viết sách,vân du thế giới Tây Phương Cực Lạc,đúng là phước đức ba đời,xin bồ tát chỉ dạy nhiều.
Bồ Tát: được thôi,thế giới Tây Phương Cực Lạc,còn gọi là "tịnh thổ",vì sao gọi là tịnh thổ,bởi vì đất nước phật ta,thanh tịnh trang nghiêm,trong sạch vô cùng,với lại con người ở đây đều hóa sanh từ hoa sen,hiền sinh hôm nay có muốn hóa sanh trong hoa sen không ?
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,hóa sanh như thế nào ạ ?
Bồ tát: hoa sen hóa sanh,gồm có chín phẩm vãng sanh,như thượng phẩm thượng sanh,thượng phẩm trung sanh,thượng phẩm hạ sanh,trung phẩm thượng sanh,trung phẩm trung sanh,trung phẩm hạ sanh,hạ phẩm thượng sanh,hạ phẩm trung sanh,hạ phẩm hạ sanh.Trong đó,thời gian hóa sanh của thượng phẩm thượng sanh là ngắn nhất,hôm nay,vì thời gian viết sách eo hẹp,ta cho con thử thượng phẩm thượng sanh vậy.
Thái sinh: không ngờ rằng hôm nay lại thưởng thức được mùi vị hoa sen hóa sanh,thật vi diệu quá.
Bồ tát: được rồi,hiện tại ta gia trì cho con,để con tức khắc hóa sanh.
(lúc này Đại Thế Chí bồ tát miệng niệm chân ngôn gia trì Thái sinh mau chóng hóa sanh hoa sen.......quả nhiên sau một lúc,Thái sinh chui ra từ một tòa hoa sen trong ao thất bảo,mắt thấy Thái sinh hai tay chắp lại,trang nghiêm thanh khiết,trên người phát ra những vầng sáng xán lạn,đúng là thật hy hữu.Lúc này,Thái sinh chắp hai tay lại,năm vóc sát đất,đảnh lễ A Di Đà phật,Quan Thế Âm bồ tát,Đại Thế Chí bồ tát và Tây Phương chư đại bồ tát,Thái sinh giữ lễ nghiêm trang quỳ trên hoa sen.Lúc này,đại từ đại bi a di đà phật phóng ra trăm ngàn ức ánh sáng màu vàng,soi sáng ba ngàn đại thiên thế giới,bạch hào uyển chuyển giữa chặng lông mày,tám vạn bốn ngàn tướng hảo tự nhiên hiện tiền,Quan Thế Âm bồ tát thân tím sắc vàng,trên đảnh đầu có nhục kế,phóng ra vầng sáng vòng tròn phủ trùm mười phương thế giới,cánh tay màu hoa sen đỏ,phát tán 80 ức ánh sáng vi diệu;lại thấy Đại Thế Chí bồ tát thân tím sắc vàng,phổ chiếu mười phương quốc thổ,trên đảnh đầu cũng có nhục kế,trong nhục kế có bình báu,bình báu cũng phát ra vô lượng ánh sáng.Một thế giới quang minh xinh đẹp như vậy,đúng là làm cho người ta tán thán ca ngợi,mắt không muốn rời,lại nhìn thấy đất làm bằng vàng ròng,ánh sáng chói ngời,trên đất không chút bụi dơ,đúng là kỳ tích,lại thấy trên không trung có vô lượng vô số lầu các,đều trang sức bằng trân châu mã não và vàng bạc lưu ly,lại thấy trên ao thất bảo có vô số hoa sen,trên hoa sen có các loại chim nước hót ra những âm thanh vi diệu,làm cho pháp âm tuyên thuyết không ngừng.)Lúc này...

Đại Từ Đại Bi A Di Đà phật: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy,hoan nghênh con phụng chỉ vân du quốc thổ của ta,bày mở chân tướng thế giới cực lạc,tin rằng sách này một khi hoàn thành sẽ độ vô số người đến phật địa thanh tịnh,phật ta sẽ hóa thân trăm ngàn ức đến ngũ trược ác thế tiếp dẫn chúng sanh.
Thái sinh: đệ tử xin hỏi đại từ đại bi a di đà phật,lúc nãy người tiếp dẫn con giữa đường có phải hóa thân của Đại Thế Chí bồ tát không ?
A Di Đà phật: đúng vậy.
Thái sinh: đại từ đại bi a di đà phật,đệ tử còn một điều nghi,đó là thế giới cực lạc được tạo thành như thế nào mà trang nghiêm thù thắng như vậy ?
A Di Đà phật: hiền sinh hỏi hay lắm,cực lạc quốc thổ này do công đức,nguyện lực,trí tuệ,thiện lực sở tác thành.
Thái sinh: cảm tạ đại từ đại bi a di đà phật,con xin cáo lui.
(lúc này hóa thân bồ tát bay đến tiếp dẫn Thái sinh hướng về những lầu các báu)
Bồ tát: hiền sinh ngày đầu đến đây,cảm tưởng như thế nào ?
Thái sinh: À,đệ tử ngoài việc tán thán và cảm thấy bất khả tư nghì ra thì không còn cảm tưởng nào khác.
Bồ tát: hiền sinh hôm nay phụng chỉ viết sách,do đó mới có cơ hội đến Tây Phương tịnh thổ.
Thái sinh: Nếu có thể ở đây luôn thì hay biết mấy,....xin hỏi bồ tát,hoa sen trong ao tại sao nhiều như vậy?
Bồ tát: hoa sen trong ao là do sức cảm ứng của người niệm phật trong 10 phương,nếu như hoa sen vừa lớn vừa đẹp thì chứng tỏ người này niệm phật tinh tấn,nếu như vừa nhỏ vừa khô héo thì chứng tỏ người này niệm phật lười biếng,do đó,ta chỉ cần nhìn vào hoa sen trong ao thất bảo là có thể biết được sự niệm phật có thật lòng không ?
Thái sinh: thì ra là vậy,thật là vi diệu quá.
(lúc này,Tế phật đã bay đến)
Tế phật: được rồi,thời gian đã trễ,hiền sinh mau đảnh lễ cáo từ bồ tát.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ bồ tát,cảm tạ đã chỉ dạy nhiều.
Tế phật: Thái sinh mau lên đài sen,chúng ta về đường.
Thái sinh: trò ngu đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: đã đến Thánh Thiên Đường,Thái sinh xuống đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 3: HIỀN SINH DU TÂY PHƯƠNG QUANG CẢNH,BỒ TÁT THUẬT THẬP NIỆM PHÁP MÔN.

Tế phật: vào thời mạt pháp,loan môn mở cửa,độ người hữu duyên,làm người thiện có nơi nương tựa,kẻ ác biết đường cải hối,công việc giáo dục cho xã hội này,không biết đã cứu giúp bao nhiêu lãng tử mê đường lạc lối,đã giải quyết được không biết bao nhiêu vấn đề của xã hội.
Thái sinh: ân sư nói vấn đề của xã hội,là muốn chỉ những việc nào ?
Tế phật: haha ! ngày nay xã hội hình thành sát,đạo,dâm,vọng,tửu,khắp nơi không dứt,cội rễ của việc đó là do tâm linh của con người quá nghèo nàn.Ví dụ như,có một bà lão sống cô độc không nơi nương tựa,bình thường được xã hội tiếp tế,nhưng thật ra bà ta không cần như vậy,vì bà có một đứa con trai,do thiện căn cạn mỏng,bị mê hoặc bởi vật chất,lại không được sự giáo dục của xã hội,mỗi ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ,gây chuyện sinh sự,tình hình như vậy chỉ tạo thêm vấn đề cho gia đình và xã hội.Do đó mà biết,sự giáo dục xã hội của tôn giáo là rất cần thiết.Vì sao ? vì nếu người thanh niên này được đọc sách thiện từ nhỏ,được huân tập điều thiện dần dần thì anh ta sẽ đi về nẻo thiện,như thế thì vấn đề gia đình và xã hội không phải là được giải quyết rồi sao ?
Thái sinh: ân sư nói phải,không ngờ rằng tôn giáo không những giải thoát tâm linh cho con người mà còn giải quyết được vấn đề của gia đình,xã hội.
Tế phật: hôm nay,chúng ta sẽ nói cho người đời cái lợi ích lớn hơn nữa.
Thái sinh: cái lợi ích lớn hơn nữa là gì vậy ?
Tế phật: chính là niệm phật.
Thái sinh: Ừ,đúng rồi,có phải hiện tại khởi hành đi Tây Phương cực lạc không ?
Tế phật: đương nhiên rồi.
Thái sinh: con đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: trước mặt bồ tát đã đến tiếp dẫn,con theo ngài đi,ta có việc khác phải làm.
Thái sinh: dạ vâng.
(lúc này Thái sinh từ biệt Tế phật,lại hướng về bồ tát đảnh lễ rồi đi theo ngài)
Bồ tát: hiền sinh,đã đến Tây Phương Cực Lạc rồi.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,không khí ở đây thật ôn hòa,có phải nơi đây đang vào mùa xuân không ?
Bồ tát: không phải đâu,ở đây bốn mùa như nhau,đều ôn hòa thoải mái,vĩnh viễn không thay đổi.
(Thái sinh nghe bồ tát nói như vậy,cảm thấy thật nghi hoặc nhưng không thể không tán thán)
Thái sinh: thật là hay lắm,như thế thì không sợ thời tiết thay đổi bị cảm cúm,phải đi khám bác sĩ.
Bồ tát: ở đây cũng không có bệnh viện.
Thái sinh: không có bệnh viện,vậy bị bệnh thì sao ?
Bồ tát: con yên tâm,phàm những ai đến Thế Giới Tây Phương Cực Lạc đều sẽ không bị bệnh.
Thái sinh: vì sao ạ ?
Bồ tát: vì những người đến đây đều được hóa sanh từ hoa sen,không như ở thế giới ta bà,chúng sinh được sanh ra trong bào thai,cơ thể huyết nhục,đương nhiên là phải chịu cái khổ của sanh lão bệnh tử.Còn ở đây,thân thể con người được biến hóa từ hoa sen,không những thế,đây là cõi tịnh độ,hoàn cảnh vô cùng sạch sẽ,không có vi trùng xâm nhiễm,do đó sẽ không phát sinh bệnh truyền nhiễm.
Thái sinh: đúng vậy,ngu sinh thấy hoàn cảnh nơi đây thật tuyệt vời,như một bức tranh hoàn mỹ,nếu con biết vẽ tranh thì con sẽ vẽ nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp,đáng tiếc là con vẽ chẳng ra gì.
Bồ tát: haha ! hiền sinh thật ngây thơ,nếu con muốn vẽ tranh thì ta dẫn con đi tham quan các nơi,xem con vẽ như thế nào ?
(lúc này,bồ tát dẫn Thái sinh ngồi đài sen đi xem phong cảnh cõi cực lạc,Thái sinh nhìn thấy diệu cảnh trang nghiêm thật thù thắng,miệng khen không ngớt)

Thái sinh: ai da,thật là hay quá,nếu như lấy núi Dương Minh,hồ Trừng Thanh và đầm Nhật Nguyệt để so sánh thì như phù thủy nhỏ gặp phù thủy già vậy.haha ! người giàu tại nhân gian có tiền du lịch khắp nơi,còn đệ tử nhà nghèo,không tiền thì du ngoạn thế giới cực lạc.
Bồ tát: thế con thích du lịch khắp nơi hay du ngoạn thế giới cực lạc ?
Thái sinh: đương nhiên là thế giới cực lạc hay hơn rồi.
Bồ tát: có gì hay nào ?
Thái sinh: ít nhất là khỏi phải ngồi máy bay hoặc đi tàu,ngồi xe hay đi bộ,nếu không thì thật là khổ vì con hay bị say tàu lắm.
Bồ tát: hiền sinh thật may mắn mới có thể đến đây du ngoạn.
Thái sinh: vì sao ạ ?
Bồ tát: vì nếu con không phải phụng chỉ viết sách thì không đến được nơi đây.
Thái sinh: vì sao vậy ?
Bồ tát: vì con không niệm phật hiệu,thì không thể được phật lực tiếp dẫn.
Thái sinh: ngu sinh thật xấu hổ,vì công việc bận rộn nên không có thời gian niệm phật,xin bồ tát tha thứ.
Bồ tát: niệm phật là vấn đề sanh tử của con,cầu bồ tát tha thứ có ích lợi gì.Nếu con thường xuyên bận rộn,thì lợi dụng lúc sáng sớm,sau khi rửa mặt,đánh răng,súc miệng,dùng "pháp môn thập niệm" để niệm phật.
Thái sinh: "pháp môn thập niệm" là sao ?
Bồ tát: pháp môn thập niệm là phương pháp niệm phật dành cho người luôn bận rộn.
Thái sinh: niệm như thế nào vậy ?
Bồ tát: đó là trong thời gian một hơi thở niệm 10 câu "Nam mô a di đà phật",10 hơi thì niệm được trăm câu "Nam mô a di đà phật".Đó là "pháp môn thập niệm",những người bận rộn,sáng sớm để tâm an tịnh,mặt hướng về tượng phật,nếu không có tượng phật thì quay về hướng tây,hai tay chắp lại,thành tâm thành ý,tâm không tán loạn mà niệm phật,cứ như thế lâu ngày,công đức niệm phật không thể hạn lượng,đến lúc lâm chung,tuy không thể vãng sanh thượng phẩm nhưng cũng được trung phẩm hay hạ phẩm vãng sanh,sau 7 ngày hay 49 ngày,hoa sen nở gặp hóa thân bồ tát thuyết pháp.
Thái sinh: đây đúng là một phương tiện tốt cho chúng sanh.
Bồ tát: nhưng những người thực hiện "pháp môn thập niệm",nhất định phải kiên trì,không được gián đoạn,nếu không sẽ không được phật bồ tát tiếp dẫn,tất cả như đổ sông đổ biển.Sau khi niệm phật phải đọc văn hồi hướng.
Thái sinh: đọc văn hồi hướng như thế nào vậy ?
Bồ tát: văn hồi hướng đọc như sau:
Nguyện sanh tây phương tịnh độ trung,
cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu,
hoa khai kiến phật ngộ vô sanh,
bất thối bồ tát vi bạn lữ.

Thái sinh: bồ tát từ bi,có thể giải thích đoạn văn hồi hướng này không.
Bồ tát: được,"Nguyện sanh tây phương tịnh độ trung" là ý nguyện lớn nhất của người niệm phật là vãng sanh tây phương cực lạc."cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu" - cửu phẩm là quả vị cao thấp,vì người niệm phật,công phu có sâu cạn,nếu công phu sâu sẽ được phật bồ tát lấy đài kim cang tiếp dẫn vãng sanh,còn công phu cạn thì chỉ được hóa thân phật lấy đài bạc tiếp dẫn.liên hoa vi phụ mẫu - phàm là người vãng sanh cực lạc đều được sinh ra từ hoa sen."hoa khai kiến phật ngộ vô sanh" là khi hoa sen nở,người vãng sanh được sanh ra từ hoa sen,từ thượng phẩm thượng sanh cho đến trung phẩm thượng sanh,thì gặp ngay phật a di đà thuyết pháp,sau khi nghe phật thuyết pháp,họ dần dần khai ngộ,rồi từ từ ngộ được đạo lý không sanh không tử,từ đó họ vĩnh viễn an trú tại thế giới cực lạc."bất thối bồ tát vi bạn lữ" - khi vĩnh viễn sống tại thế giới cực lạc thì sẽ làm bạn với chư đại bồ tát.
Thái sinh: thì ra là vậy.
(bồ tát hướng dẫn Thái sinh đến đây thì Tế phật vừa đến)
Tế phật: được rồi,thời gian hôm nay không còn sớm,chúng ta mau quay về,lần sau lại đến.Hiền sinh mau đảnh lễ từ biệt bồ tát.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ bồ tát,cảm tạ bồ tát khai thị,ngu sinh học được nhiều điều bổ ích hôm nay nhưng vì thời gian eo hẹp,lần sau lại đến.
Tế phật: hiền đồ mau lên đài sen,chúng ta về thôi.
Thái sinh: thật sự không muốn rời khỏi nơi đây nhưng không thể không về.
(Thái sinh tự nói một mình nhưng không thể không nghe sự chỉ thị của Tế phật,đã lên đài sen,chỉ trong khoảnh khắc,Tế phật và Thái sinh đã đến Thánh Thiên Đường)
Tế phật: đã đến Thánh thiên Đường,Thái sinh xuống đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 4: HIỀN SINH DU AO HOA SEN,BỒ TÁT THUẬT TAM THÍ CÙNG HÀNH.

Tế phật: haha ! vì viết sách,lão nạp gần đây thường trú tại Thánh Thiên Đường.
Thái sinh: nói như vậy,Thánh Thiên Đường là nhà nghỉ của ân sư rồi.
Tế phật: haha ! đúng vậy,phật đường chùa miếu là nhà nghỉ của tiên phật,nhưng chỉ là tạm trú thôi.Thể xác của con người cũng giống như nhà nghỉ,chỉ là tạm trú.
Thái sinh: ồ,ví dụ của ân sư thật vi diệu.
Tế phật: haha ! người đời chỉ biết ở nhà nghỉ,mà không biết xác thân của mình là nhà nghỉ của linh tánh.
Thái sinh: đúng vậy,người có tiền ở khách sạn cao cấp,người nghèo ở nhà nghỉ bình thường,người không tiền ngủ ghế dựa ở trạm xe.
Tế phật: phước báo lớn thì ở trong cơ thể khoẻ mạnh,phước báo nhỏ thì ở trong cơ thể nhiều đau bệnh,tội chướng nhiều thì ở trong thân cầm thú.
Thái sinh: người có tiền mua biệt thự,người nghèo khổ thuê nhà ở. haha ! thật kỳ diệu,phật đường chùa miếu là nhà nghỉ của tiên phật,tiệm cơm,khách sạn là nhà nghỉ của cơ thể,cơ thể là nhà nghỉ của linh tánh.
Tế phật: nhà nghỉ chỉ là tạm thời,không nên chấp giữ,nếu như người có tiền muốn mua biệt thự,không bằng mua một căn tại thế giới cực lạc,bảo đảm ở vừa ý,thoải mái và lâu dài.
Thái sinh: mua bằng cách nào ?
Tế phật: hôm nay ta sẽ nói cho con rõ.
Thái sinh: được rồi,đệ tử đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: hôm nay,bồ tát đã đến sớm tiếp dẫn,con hãy đi theo ngài.
(lúc này,Thái sinh cúi lạy từ giã Tế phật,rồi đảnh lễ tham kiến bồ tát)
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,chúng ta cùng khởi hành.
Thái sinh: làm phiền bồ tát quá.
Bồ tát: đã đến ao hoa sen rồi,hôm nay tham quan tại ao hoa sen.
Thái sinh: dạ được.
Bồ tát: hiền sinh,con có thấy hoa sen trong ao,có cái sung mãn khí sắc,có cái như sắp khô héo,con biết vì sao không ?
Thái sinh: không biết.
Bồ tát: vậy con biết trồng hoa cần thêm cái gì để cành lá um tùm không ?
Thái sinh: con nghĩ là cần đất trồng tốt và phân bón tốt.
Bồ tát: đúng là cần đất tốt và phân bón tốt.Vậy tại sao hoa sen trong ao có cái tươi tốt,có cái khô héo ? vì do dưỡng chất trong nước tốt,hấp thu tốt,nên hoa lá tươi tốt,còn những hoa sen khác,vì dưỡng chất trong nước không tốt,hấp thu không tốt,nên mới khô héo,nguyên nhân là vậy.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,làm sao để dưỡng chất tốt,hấp thu tốt ?
Bồ tát: nếu như muốn dưỡng chất tốt,hấp thu tốt,ngoài lòng tin kiên định ra còn phải có sự gia trì của nguyện lực,điểm quan trọng nhất là không thể thiếu thiện căn phước đức.Lúc nãy,con nói trồng hoa cần đất tốt,phân bón tốt,vậy "thiện căn" ví như "đất tốt","phước đức" ví như "phân bón","hấp thu" ví như hướng tâm lực.do đó,phàm là những chúng sinh phát nguyện đến đất nước của ta thì nên từ bi hỷ xả,quảng độ hữu duyên,tạo công lập đức.Hiền sinh,hôm nay có cơ duyên giới thiệu quang cảnh tịnh thổ cho người đời biết,tin tưởng khi viết xong sách này sẽ tạo nên một trào lưu những người muốn vĩnh viễn an trú tại cực lạc tịnh thổ,phật ta và chư bồ tát sẽ bận rộn hơn trong công việc tiếp dẫn.Còn nếu như sau khi hoàn thành sách này không ai trợ in thì thật uổng công chư thiên,phật,bồ tát và Thánh Thiên Đường.
Thái sinh: bồ tát nói đúng vậy,nếu như người đời trợ in sách này nhiều,tặng người hữu duyên,tin rằng sẽ độ người vô số.Nhưng có một số vị thầy thường xuyên hủy báng sách thiện của loan môn.
Bồ tát: haha,chỉ là một số ít thôi,không nên quơ đũa cả nắm,hiện tượng này,giáo môn nào cũng có,hiền sinh không nên vì một số đệ tử không hiểu rõ mà tâm ý nguội lạnh.
Thái sinh: vâng ạ.
Bồ tát: lúc nãy nói về việc những người nguyện sanh quốc thổ phật ta thì không thể thiếu phước đức và thiện căn,thiện căn là tâm hướng thiện,phước đức là tạo lập công đức,tạo lập công đức chính là bố thí,bố thí gồm có 3 loại - một là tài thí,hai là pháp thí,ba là vô úy thí.Tài thí - là đem cho tiền bạc tài vật.Pháp thí - là thuyết pháp độ người.Vô úy thí - là hộ trì phật pháp không để hủy diệt,cho đến bất chấp hy sinh bản thân thành tựu người khác.Hôm nay,Tế phật và hiền sinh phụng chỉ viết sách cực lạc thế giới du ký,trong thời gian này,người và thần của thánh đường đã nếm đủ mùi vị cực khổ,phật ta mắt nhìn thần nhân thánh đường hoằng pháp lợi sanh,không tiếc hy sinh mọi thứ,có tiền ra tiền,có sức ra sức,với thiện cử này thật sự làm cho chư phật bồ tát không ngừng khâm phục.Trong thời mạt của phật pháp,các con có thể trùng hưng sức hướng tâm của phật môn,đó chính là tinh thần vô úy thí.

Thái sinh: bồ tát quá khen.Ngu sinh chỉ hy vọng sau khi sách này hoàn thành,thiện đức các nơi ủng hộ ấn tống,độ hóa hữu duyên để không còn có chuyện tranh nghị,công kích lẫn nhau của các môn giáo nữa,như thế thì thật là tốt.
Bồ tát: hiền sinh,phật ta biết khổ tâm của con nhưng con nên biết phật môn quảng đại, trên hình thức đại thừa pháp môn gồm có 8 tông môn lớn mà mỗi tông môn lại có cách tu trì khác nhau,ví như cách tu trì của thiền tông là cách tu tự lực,thiền tông lại phân ra tiệm tu và đốn ngộ.Vì thế trong một tông môn thường có hiện tượng phân biệt bài xích nhau,mà phật môn gồm 10 đại tông môn,8 vạn 4 ngàn pháp môn,do đó trên phương diện tu trì thường xảy ra hiện tượng đại thừa chê cười tiểu thừa,tiểu thừa bài xích đại thừa,tiệm tu hủy báng đốn ngộ,độn ngộ cười cợt tiệm tu,muôn hình muôn vẻ,có cái là thiện ý,có cái là ác ý,thiện ý là vì hộ trì tông môn của mình,ác ý là muốn đánh đổ đối phương,thành tựu cho mình,trường hợp như vậy là đã đi ngược đại tông chỉ của phật môn.

Thái sinh: đúng vậy,đội ơn bồ tát khai thị,ngu sinh cảm thấy xấu hổ muôn phần,tin rằng người đời sau khi nghe được từ âm của bồ tát sẽ mở rộng tấm lòng,phá bỏ sự tranh đấu môn hộ thì hay lắm vậy.....xin hỏi bồ tát,nếu như người đời trợ in quyển "cực lạc thế giới du ký" này thì sẽ thuộc về tài thí hay pháp thí vậy ?
Bồ tát: phàm là trợ in quyển sách này thì gồm cả 3 loại bố thí.
Thái sinh: tại sao lại gồm cả 3 loại bố thí ?
Bồ tát: gồm cả 3 loại là tài thí,pháp thí,vô ùy thí.
Thái sinh: giải thích như thế nào vậy ?
Bồ tát: vì bỏ tiền ra in sách nên là tài thí.Nhờ quyển sách này độ hóa người khác là pháp thí.Vào thời mạt pháp,chúng sanh ngày càng mê muội,nếu như loan môn ra sức hộ trì phật pháp thì là vô úy thí.Đó là cả 3 loại bố thí cùng một lúc.Nên biết sau khi quyển du ký này viết xong có thể độ rất nhiều người hữu duyên quay về cực lạc,công đức rất lớn.
Thái sinh: nhưng các nhân sĩ phật môn luôn nói chúng con là ngoại đạo.
Bồ tát: ngoại đạo còn hơn vô đạo nhiều,mê tín còn hơn không tín nhiều,tại vì ngoại đạo tuy rằng tin chân lý không thật,nhưng còn có đạo,mà nếu như ngoại đạo có thể hộ trì phật pháp thì không còn là ngoại đạo nữa,còn vô đạo thì không như vậy,vì vô đạo là vô pháp vô thiên,loại người này là loại làm cuồng làm bậy.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát từ bi,khai thị cho con nhiều đạo lý như vậy.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,phật ta biết con hoằng dương phật pháp và đạo đức chân lý,không tiếc thân mạng,phấn đấu đến cùng,đúng là tinh thần của bồ tát.
Thái sinh: bồ tát quá khen,tiện sinh chỉ tận một chút tâm ý làm cầu đường cho mọi người,hôm nay lại được đắp đường cho phật môn,đúng là phước đức ba đời.
Bồ tát: được rồi,hôm nay thời gian đã trễ,hiền sinh ngồi vững đài sen để ta đưa con về.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát từ bi,con đã ngồi vững,xin ngài khởi hành.
Bồ tát: Thánh Thiên đường đã đến,Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 5: THĂM BỒ TÁT HỎI CÔNG KHÓA NIỆM PHẬT ĐƠN GIẢN.

Tế phật: haha,mắt nhìn Thánh Thiên Đường mở cửa chưa đầy một năm,sách thiện được ban phát khắp mọi các tỉnh thành,đạo vụ phát triển như vậy,quả thật là bất khả tư nghì,càng đúng là một kỳ tích,đó cũng là lý do mà ơn trên giao trách nhiệm cho bổn đường,vì thế mà thấy được ơn trên rất xem trọng bổn đường,thêm nữa là thái sinh lại có tinh thần hy sinh tiểu ngã thành tựu đại ngã.Tăng sinh có nghị lực kiên định,chấp nhận từ bỏ công việc có lương cao chứ không muốn ở xa bổn đường.Thí sinh lại có tinh thần phục vụ xa nghìn dặm như láng giềng gần.Lưu sinh có quyết tâm nhẫn nhục gánh vác.Những loan sinh khác thì hết mình vì thánh vụ,đó là sự bảo đảm cho thành công của Thánh Thiên Đường.
Thái sinh: nhớ khi lúc mới khai đường,ân sư có dự ngôn về đạo vụ của bổn đường sẽ có nhiều kỳ tích,ngu đồ lúc đó quả thật không dám tin,vì một năm viết 12 quyển sách,thật không thể nào,nhưng tới ngày hôm nay,lời tiên phật quả thật không ngoa.Ân sư thần thông quảng đại,gần như nắm rõ tình hình phát triển của bổn đường.
Tế phật: hiền đồ,có chí thì sẽ thành công,nhớ lúc trước con làm chánh loan ở Thánh Hiền đường,chịu nhiều cực khổ hy sinh cống hiến cho thánh vụ,do đó ngày trước gieo trồng,ngày nay thu hoạch.
Thái sinh: nếu là như vậy thì nhân quả thật vi diệu.
Tế phật: bởi vậy mới nói,không trải qua khó khăn thì làm sao thành tựu đạo vụ,không trải qua đau thương thì làm sao biết được hạnh phúc.
Thái sinh: lời của ân sư,đúng là cẩm nang quí báu của người đời.
Tế phật: được rồi,bắt đầu viết sách,hiền sinh ngồi vững đài sen.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: hiền đồ,từ lúc trước tác "Cực lạc Thế Giới Du Ký" đến nay,con có cảm tưởng gì ?
Thái sinh: trò ngu cảm thấy có thể vì người đời chỉ bày một thế giới đẹp đẽ như vậy,để họ đến được nơi này thì thật là hay quá.
Tế phật: sách này xuất bản,chân quí dị thường,nhưng còn thiếu một thứ.
Thái sinh: là gì vậy ?
Tế phật: đó là xâu chuỗi niệm phật.
Thái sinh: Ừ,đúng vậy,nếu như không phải ân sư nhắc nhở,đệ tử không để ý đến,con nên theo lời sư phụ chuẩn bị một số xâu chuỗi,tặng người hữu duyên,để họ niệm phật,cũng hy vọng các nhân sĩ thiện tâm ủng hộ trợ giúp.
Tế phật: hiền đồ,con yên tâm,con cứ chuẩn bị đủ xâu chuỗi,chỉ cần sách này hoàn thành,những người nhận và lấy xâu chuỗi sẽ không ít đâu.
Thái sinh: có lời nói của ân sư thì con yên tâm rồi.
Tế phật: đã đến thế giới cực lạc,hiền sinh mau đảnh lễ bồ tát.
Thái sinh: xin bồ tát nhận đệ tử một lạy.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,thật vất vả quá.
Thái sinh: không đâu,không đâu,lúc nãy ân sư có kiến nghị đem tặng xâu chuỗi của bổn đường cho người hữu duyên,đệ tử xin hỏi bồ tát,niệm phật vào lúc nào thì tốt nhất.
Bồ tát: đi,đứng,nằm,ngồi,đều có thể niệm phật,rất thuận tiện,không câu nệ thời gian.Nhưng nếu như lập công khóa niệm phật vào sáng sớm và buổi tối thì tốt hơn hết.
Thái sinh: công khóa như thế nào thì thật sự tốt ạ ?
Bồ tát: công khóa sớm khuya thường dài quá,sự giảng giải trong sách thì không dễ hiểu được,nếu muốn hiểu rõ thì thỉnh giáo các vị thầy của phật môn.
Thái sinh: có một số công khóa rất dài dòng mất thời gian,có thể có công khóa nào đơn giản hơn để người bận rộn thực hành không ?
Bồ tát: hiền sinh hỏi phải,bây giờ ta sẽ giới thiệu một công khóa niệm phật cho những người bận rộn.
Trước khi niệm phật,tốt nhất nên chuẩn bị một tấm hình của A Di Đà phật hay Tây Phương Tam Thánh,(tây phương tam thánh là hình a di đà phật,quan thế âm bồ tát và đại thế chí bồ tát),hình phật để trên bàn thờ,nếu như không có bàn thờ hay không thuận tiện thì đặt trong phòng của mình cũng được,nhưng phải đặt nơi sạch sẽ và phải có vải màu vàng che hình phật,đến lúc niệm phật thì lấy tấm vải ra,cung kính hợp chưởng quì trước hình phật.Nếu như không có hình phật thì quay về hướng tây cung kính hợp chưởng niệm :

Nam mô tây phương cực lạc thế giới đại từ đại bi a di đà phật(quì lạy 1 lạy)
Nam mô quan thế âm bồ tát(quì lạy 1 lạy)
Nam mô đại thế chí bồ tát(quì lạy 1 lạy)
Nam mô thanh tịnh đại hải chúng bồ tát(quì lạy 1 lạy)
Nam mô a di đà phật(tùy mỗi người,có thể niệm trăm tiếng,ngàn tiếng,lúc niệm có thể không quì)
sau cùng niệm văn hồi hướng:
"Nguyện sanh tây phương tịnh độ trung,
cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu,
hoa khai kiến phật ngộ vô sanh,
bất thối bồ tát vi bạn lữ."
(niệm xong quì lạy 3 lạy,công khóa hoàn tất)

Thái sinh: xin hỏi bồ tát,ai là thanh tịnh đại hải chúng bồ tát vậy ?
Bồ tát: haha ! tất cả bồ tát tại thế giới cực lạc đều là thanh tịnh đại hải chúng bồ tát.
Thái sinh: như vậy có nghĩa ra sao ?
Bồ tát: vì tây phương cực lạc rất thanh tịnh,do đó khi nói đến bồ tát tại tịnh thổ đều thêm 2 chữ thanh tịnh,đại hải chúng là ý nói số lượng lớn như biển.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,có một số người tu hành,thường lấy câu "miệng niệm di đà tâm tán loạn,niệm khan cổ họng cũng uổng công" để cười chê người niệm phật,vậy nếu một lòng muốn niệm phật vãng sanh nhưng nghiệp chướng sâu dày,thì liệu có thành công không ?
Bồ tát: hiền sinh hỏi câu này thật hay,người niệm phật mà tâm tán loạn chỉ được quả vị hạ phẩm,còn việc có vãng sanh hay không thì phải xem Tín,Nguyện,Hạnh.
Thái sinh: vì sao vậy ?
Bồ tát: tại vì
1.Tín - là sức thúc đẩy của lòng tin,nguồn sức mạnh này rất quan trọng đối với người tu hành,cũng ví như con là một thương nhân buôn bán,muốn ở nước ngoài đặt một lô hàng,giả sử lô hàng đó là của công ty kinh doanh cho đất nước đó,thì có phải con tin tưởng hơn,vì sao ? vì làm việc với công ty đó cũng có nghĩa là làm ăn với nguyên thủ quốc gia,sẽ không đổ nợ.Pháp môn niệm phật là do phật đà chính miệng đề xướng,chúng sinh thời mạt căn tánh mê muội,duy chỉ có pháp môn niệm phật,độ khắp ba căn,do đó niệm phật là pháp tu đơn giản nhất,vì sao đơn giản ?vì chỉ cần tâm,khẩu,ý giữ một chữ phật,tâm tưởng "a di đà phật",miệng niệm "a di đà phật",ý niệm "a di đà phật",thì có thể được chư phật bồ tát hộ trì giúp đỡ,những pháp môn khác đều nhờ tự lực,chỉ có niệm phật là dựa vào phật lực.
2.Nguyện - là lực thúc đẩy của hy vọng và ý chí,đó là điều kiện tất yếu để thành công,con xem phàm là những người có sự nghiệp thành tựu,trước khi làm việc gìhọ cần phải chuẩn bị một luồng sức mạnh ý chí thúc đẩy để đi đến thành công,không để đổ vỡ giữa đường.
3.Hạnh - là thực hành,ví như ngày nay con muốn đặt mua một số sản phẩm của một công ty uy tín thì con phải cố gắng kiếm tiền để mua.Cũng vậy,người muốn vãng sanh thế giới cực lạc,ngoài nguyện lực còn phải tin tưởng phật đà,quan trọng hơn là phải đi làm,đi hành,đi tu.Làm là tạo công đức,bố thí hỷ xả.Hành là siêng năng niệm phật.Tu là tu tâm,tu miệng,tu ý,tu phẩm tánh phẩm đức,làm cho nghiệp chướng của mình từ từ tiêu trừ,linh tánh ngày càng quang minh,như thế thì chắc chắn đạt được thượng phẩm thượng sanh.

Thái sinh: mong nhờ bồ tát khổ công giảng giải,đúng là thật cảm kích.
Tế phật: thời gian đã trễ,hôm nay phỏng vấn tới đây thôi.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát dạy bảo,xin thọ đệ tử 1 lạy.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,a di đà phật.
Tế phật: hiền sinh ngồi vững đài sen,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: trò ngu đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: đã đến Thánh Thiên đường,hồn phách nhập thể.

HỒI 6: THĂM BỒ TÁT NÓI VỀ Ý NGHĨA TRÌ CHAY NIỆM PHẬT.

Tế phật: chỉ có người ăn qua trái mơ mới biết vị chua của nó như thế nào,nếu như chưa ăn qua trái mơ,chỉ nghe người khác miêu tả,thì như kẻ mù xem voi,chỉ hiểu rõ một phần.Niệm phật cũng vậy,cần phải tự mình đi trải nghiệm mới biết được ích lợi của nó,nếu chỉ nghe người khác nói thì sẽ vẫn còn nghi ngờ.
Thái sinh: ân sư,nếu như có người thường xuyên niệm phật nhưng vọng tưởng rất nhiều thì phải làm sao ?
Tế phật: nếu như người niệm phật,vọng tưởng rất nhiều,đó là do nghiệp chướng sâu nặng,cần phải tạo lập công đức hoặc sám hối.Nhưng sám hối không nhất định phải đứng trước tượng phật,mà tự mình trong lòng hạ quyết tâm không tái phạm nữa,đó mới đúng là sám hối.Đó cũng như tự mình lấy thanh gươm trí tuệ chặt đứt phiền não và vô minh,cũng như tự mình thắp sáng ngọn đèn trí tuệ,chiếu soi mọi ngóc nghách đen tối.Tục ngữ có câu: "một ngọn đèn có thể chiếu sáng ngàn năm đen tối",do đó con người không nên sợ nghiệp chướng sâu dày,chỉ sợ mình không có trí tuệ,không nên sợ tu đạo không thành,chỉ sợ mình không đủ hằng tâm;không nên sợ niệm phật không vãng sanh,chỉ sợ mình lòng tin chưa đủ.

Thái sinh: xin hỏi ân sư là làm thế nào đạt được cảnh giới nhất tâm bất loạn ?
Tế phật: niệm phật để đạt được cảnh giới nhất tâm bất loạn,cần phải lấy 4 chữ a di đà phật in trong tâm một cách rõ ràng,nghe vào tai một cách rõ ràng,như thế mới đạt tiêu chuẩn "tâm,khẩu,ý" thanh tịnh,dần dần đi vào cảnh giới "nhất tâm niệm phật,nhất tâm là phật".
Thái sinh: xin hỏi ân sư,nên niệm "Nam mô a di đà phật" hay "a di đà phật".
Tế phật: 2 chữ "Nam mô" có ý nghĩa quy y,cũng là lấy thân thể và sinh mạng của mình giao phó cho phật,do đó niệm 6 chữ "Nam mô a di đà phật" thì có vẻ cung kính hơn.Được rồi,thời gian không còn sớm,chuẩn bị khởi hành.
Thái sinh: con đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: trò ngoan,nếu có vấn đề gì,đợi đến cực lạc rồi hỏi bồ tát.
Thái sinh: dạ vâng.
Tế phật: sắp đến thế giới cực lạc rồi,trước mặt bồ tát đã đến tiếp dẫn,hiền sinh mau đảnh lễ.
Thái sinh: hạ sinh đảnh lễ tham kiến bồ tát.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát từ bi,xin bồ tát khai thị,nếu như người đời muốn niệm phật vãng sanh thế giới cực lạc,có cần phải quy y với các pháp sư phật môn không ?
Bồ tát: hiền sinh,đương nhiên cần rồi,lạy thầy học đạo,giữ gìn 5 giới "sát,đạo,dâm,vọng,tửu",đó là con đường chính phải đi.
Thái sinh: nếu như chưa quy y phật môn,chỉ muốn niệm phật vãng sanh,có được chăng ?
Bồ tát: nếu như chưa quy y phật môn,tâm địa lương thiện,chúng thiện phụng hành,chư ác mạc tác,một lòng niệm phật,vẫn được bồ tát tiếp dẫn.
Thái sinh: có một số pháp môn đề xướng "thị tâm thị phật,thị phật thị tâm",tư tưởng như vậy có đúng không ?
Bồ tát: tuy là "thị tâm thị phật,thị phật thị tâm",nhưng từ mạt thế đến nay,chúng sanh nghiệp chướng sâu nặng,vì thế mà đã biến thành"thị tâm phi phật,thị phật phi tâm",do đó tâm niệm hỗn tạp,vọng niệm dày đặc.Nếu như một lòng niệm phật,làm muôn niệm trở về một niệm,niệm niệm "a di đà phật",nếu cứ như thế,một người niệm phật,một người thành phật,muôn người niệm phật,muôn người thành phật.Niệm phật vốn không có phân biệt môn hộ,càng không phân quí tiện giàu nghèo,không phải là tất cả đều vui hay sao ?
Thái sinh: nếu như chưa ăn chay có thể niệm phật không ?
Bồ tát: được.
Thái sinh: nhưng ngu sinh thấy trong một tiệm cơm chay có tấm bảng tam thế nhân quả kinh viết rằng : "kiếp này thổ huyết vì nhân gì,kiếp trước ăn thịt niệm kinh phật".Vậy phải giải thích ra sao ?
Bồ tát: đó là chỉ người xuất gia,tại vì xuất gia tỳ khưu "nam" cần thọ 250 giới,xuất gia tỳ khưu ni "nữ" cần thọ 500 giới.Do đó người tại gia học phật không ở trong đó,nhưng để tỏ lòng thành kính đối với phật,tốt nhất nên súc miệng trước khi niệm phật.
Thái sinh: vậy những người chưa ăn chay,niệm phật có vãng sanh được không ?
Bồ tát: đó là đới nghiệp vãng sanh,nhưng tốt nhất là giới sát,chỉ ăn "tam tịnh nhục".
Thái sinh: sao gọi là "tam tịnh nhục" ?
Bồ tát: tam tịnh nhục - 1.mắt không thấy giết.2.tai không nghe tiếng giết.3.không phải vì mình ăn mà giết.Đó là tam tịnh nhục.Nếu như hoàn cảnh cho phép,có thể ăn hoa chay.
Thái sinh: có phải là chỉ ăn chay vào buổi sáng không ?
Bồ tát: đúng vậy,người sơ học niệm phật,có thể bắt đầu từ buổi sáng,hoặc ăn sáu ngày chay.sáu ngày chay gồm : mùng 8,14,15,23,29,30,nếu gặp tháng nhỏ thì lấy 28,29 thay thế.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,như vậy có khó nhớ quá không ?
Bồ tát: không khó,vì mùng 8 là thượng huyền,mặt trăng hình như cây cung gọi là thượng huyền nguyệt.14,15 là ngày mặt trăng tròn.23 là hạ huyền,mặt trăng hình cung,gọi là hạ huyền nguyệt.29,30 là ngày trăng khuyết.Nếu như đã quen 6 ngày chay thì tập 10 ngày chay.10 ngày chay là 6 ngày chay thêm mùng 1,18,24,28.
Thái sinh: đội ơn bồ tát chỉ dạy.
Bồ tát: ta biết con không phải hành giả tu pháp môn tịnh độ nhưng nguyện lực của con rất lớn,phật ta nhìn chúng sanh ngày càng mê muội,không tin nhân quả,không tin phật pháp,bên cạnh đó loan môn kiến lập nhiều phương tiện độ người vô số,do đó lần này con phụng chỉ viết sách là hy vọng con làm nhân chứng cho sự tồn tại của thế giới cực lạc.
Thái sinh: thì ra là vậy,thật cảm tạ chư phật bồ tát cho con cơ hội này.Hy vọng sau khi sách này viết xong,người người niệm phật,người người thành phật.
Bồ tát: vậy thì thật là tốt.
Thái sinh: nhưng mà tu các pháp môn khác cũng rất hay mà.
Bồ tát: con đường tu hành,tất cả đều tốt,nhưng có một số pháp môn,căn cơ yếu kém thì rất khó thành tựu,duy chỉ pháp môn tịnh độ mới thật sự lợi ích.
Thái sinh: thật vậy à ?
Bồ tát: con xem,đời người ngắn ngủi,nếu như người tu hành không nắm chắc cơ hội,một khi mất thân người thì vạn kiếp khó trở lại.
Thái sinh: có phải chưa tu thành công đã chết rồi ?
Bồ tát: đúng vậy.
Thái sinh: nhưng mà niệm phật có chắc vãng sanh không ?
Bồ tát: hiền sinh,sao con đa nghi thế ? con nên biết,vãng sanh được hay không đều do tín nguyện,có tín nguyện có vãng sanh;không tín nguyện không vãng sanh.Còn phẩm sen cao thấp đều do công phu niệm phật.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát khai ngộ.
Bồ tát: hiền sinh,niệm phật tức là khai ngộ,con biết không ?
Thái sinh: tại sao ạ ?
Bồ tát: chỉ cần vãng sanh cực lạc,không thể không khai ngộ.
Thái sinh: vậy sao ?
Bồ tát: vì hoàn cảnh thế giới cực lạc rất thù thắng,mỗi ngày tu tập phật pháp cùng chư bồ tát và chư đại thiện nhân,lắng nghe phật pháp,thì không thể không khai ngộ.
Thái sinh: lời của bồ tát thật đúng.
Tế phật: được rồi,thời gian đã trễ,hiền sinh mau đảnh lễ từ biệt bồ tát.
(lúc này Thái sinh đảnh lễ bồ tát,trong sát na,Tế phật dẫn Thái sinh đã hiện trước Thánh Thiên Đường)
Tế phật: Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 7: THĂM LA HÁN HỎI VÌ SAO PHÁP MÔN NIỆM PHẬT DỄ THÀNH TỰU.

Tế phật: haha ! lão nạp thường dạy người trực tu phật tánh,cho đến thành phật,không ngờ rằng bây giờ trong thế giới ngũ trược,những người có huệ căn như vậy thì thật là ít ỏi,không bằng niệm phật,tất cả bình đẳng,bất luận là già,trẻ,nam,nữ,nghèo,giàu,quí,tiện,bất luận là xuân,hạ,thu,đông,bận rộn,nhàn rỗi,khổ,vui,một ngày 24 giờ đều có thể niệm phật,do đó niệm phật là phương tiện hữu hiệu nhất.
Thái sinh: ân sư nói đúng,niệm phật đúng là "già trẻ không tha".
Tế phật: cái gì "già trẻ không tha".
Thái sinh: không,không, phải là "tất cả đều vui".
Tế phật: vậy thì đúng hơn,sai một chữ là ý nghĩa khác liền.Niệm phật gồm có nhiều cách :
1.kim cang niệm - là miệng niệm nhưng không ra tiếng.
2.kí số niệm - tay lần chuỗi không ra tiếng hoặc ra tiếng.
3.tiếng nhỏ niệm - nguyên tắc là chỉ cần mình nghe được.
4.lớn tiếng niệm - công khóa sớm tối hoặc vì người lâm chung trợ niệm.
5.mặc niệm - miệng không động mà tâm mặc niệm.
6.thùy miên niệm - trong tâm nhớ nghĩ.
7.tịnh tọa niệm - trong tâm tịnh niệm.
8.truy đảnh niệm - một câu nối một câu niệm.
cho dù niệm ra tiếng hay không ra tiếng thì trong tâm lúc nào cũng âm thầm niệm phật.

Thái sinh: không ngờ niệm phật lại có nhiều loại như vậy.
Tế phật: do đó pháp môn niệm phật rất đơn giản,tùy lúc tùy nơi có thể thực hành,có thể niệm,có thể tu.Vì sao như vậy ? vì người niệm phật không nhất định phải đến đạo tràng nào,họ có thể lấy thân mình làm đạo tràng,tâm niệm phật là mình,bản thân mỗi ngày tu trì trong đạo tràng,không phải rất thuận tiện sao ?
Thái sinh: nói cũng phải.
Tế phật: được rồi,thời gian không còn sớm,chúng ta khởi hành.
Thái sinh: con đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: phía trước bồ tát đã đến,con mau đảnh lễ.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ bái kiến bồ tát.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mời đứng lên.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát từ bi.
(lúc này Tế phật,bồ tát và Thái sinh cùng đến thế giới cực lạc)
Bồ tát: trước mặt đã đến thế giới cực lạc,hôm nay ta kiếm một vị a la hán cho con phỏng vấn tại sao tu pháp môn niệm phật.
Thái sinh: vâng dạ.
(lúc này,bồ tát gọi đến một vị a la hán)
La Hán: hiền sinh miễn lễ.
Thái sinh:lúc nãy bồ tát khai thị,không biết tại sao ngài tu pháp môn niệm phật ?

La Hán: hiền sinh hỏi hay lắm,phật pháp có 8 vạn 4 ngàn pháp môn,đa số pháp môn đều nương nhờ tự lực,ví dụ như tu mật tông thì cần rất nhiều pháp khí,để mua được những pháp khí đó cần phải có tiền,tu thiền tông thì cần phải minh tâm kiến tánh,muốn minh tâm kiến tánh thì cần phải có trí tuệ và căn cơ.Tu pháp tướng tông cần phải nhớ rất nhiều danh tướng,để học những danh tướng này cần phải đọc rất nhiều sách.Còn người tu trì niệm phật thì không như vậy,vì phật a di đà để độ chúng sanh thoát biển khổ,ngài đã phát 48 đại nguyện,trong đó có 1 nguyện như sau:"nếu như ta thành phật,chỉ cần người đời tin tưởng ta,thành tâm thành ý yêu thích ta,hy vọng đến nơi đây,chỉ cần hồi hướng tất cả công đức về thế giới cực lạc,cho dù công đức rất ít,khi đến lúc trước khi lâm chung niệm 10 tiếng "a di đà phật" mà không vãng sanh,ta thề không thành phật".Vì đại từ đại bi a di đà phật có đại nguyện như vậy,hôm nay mới thành tựu thế giới tây phương cực lạc,lại có thể hóa ra ngàn trăm ức hóa thân phật,độ thoát tất cả chúng sanh có ý nguyện về thế giới cực lạc.Còn tu những pháp môn khác,vì là tự lực nên nếu nghiệp chướng sâu dày,trí tuệ không đủ thì khó thành tựu,đến lúc chết không thể thành phật thì thật là oan uổng ? Do đó,trong kinh Đại Tập,phật Thích Ca Mâu Ni có nói:"vào thời mạt pháp,nếu như có triệu muôn người tu hành,khó có 1 người nào tu thành đạo,chỉ có niệm a di đà phật,một lòng muốn vãng sanh về thế giới cực lạc,mới thoát khỏi luân hồi".con nên hiểu rõ,có được thân người rất khó,nếu như không lợi dụng lúc còn sống tu theo chánh pháp,bỏ qua cơ hội có thân người,tương lai đọa vào súc sanh đạo hay quỉ đạo,thì đó đúng là "một mất thân người,vạn kiếp khó trở lại",lúc đó như kẻ phạm pháp bị bắt được,chỉ còn biết đau khổ và hối hận mà thôi,vì thế ta khuyên các người nên mau mau niệm phật,mau mau cầu sanh cực lạc,chớ có hoài nghi.

Thái sinh: cảm tạ La Hán khai thị,xin hỏi ngài lúc còn sống tu trì như thế nào mà được quả vị a la hán,thoát khỏi luân hồi.
La Hán: Ừ,hiền sinh hỏi hay lắm.Khi còn trong cõi phàm trần,ta là một vị cư sĩ tại gia,ta vốn tu các pháp môn khác,đọc rất nhiều sách,xem rất nhiều kinh điển,tự cho mình trí tuệ rất cao,tự mình đắc ý,nhưng sau khi thăm viếng các vị cao tăng,mới biết trí tuệ và học thức của họ thành tựu rất cao,nhưng họ không ỷ vào cảnh giới tu trì của mình mà một lòng một ý niệm phật.Sau cùng ta mới lãnh hội được rằng mình thật nhỏ bé,do đó ta phát tâm niệm phật,lấy tất cả công đức hoàn toàn hồi hướng vãng sanh cực lạc tây phương,những người tu các pháp môn khác xung quanh tôi đều cười chê: "niệm phật là trò chơi con nít,ai mà không biết".nhưng những người cười chê tôi,do công lực không đủ,sau cùng đều đọa vào lục đạo luân hồi,thật đáng tiếc !
Thái sinh: sau khác biệt đến như vậy ?
La Hán: cũng như lời của một vị pháp sư đắc đạo nói :"ví như trong một cây tre,có một con trùng muốn ra ngoài,với phương pháp tham thiền,con sâu phải đục khoét từng đốt từng đốt mà ra ngoài,tốn rất nhiều công phu,rất nhiều thời gian,còn như niệm phật cầu vãng sanh như con trùng đục ngang thân cây mà ra ngoài,rất mau chóng và dễ dàng.Do đó mà biết niệm phật hơn các pháp môn khác như thế nào.
Thái sinh: Ồ,thì ra là vậy.
Tế phật: được rồi,thời gian đã trễ,hôm nay đến đây là đủ.
Thái sinh: đệ tử khấu biệt bồ tát và la hán.
Bồ tát và la hán: hiền sinh miễn lễ,hẹn gặp lại sau.
Tế phật: hiền sinh ngồi vững đài sen,chuẩn bị ra về.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: Thánh Thiên Đường đã đến,Thái sinh xuống đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 8:THĂM BỒ TÁT HỎI VỀ CỬU PHẨM VÃNG SANH VÀ THÂN THẾ PHẬT A DI ĐÀ.

Tế phật: tục ngữ có câu: "quân tử cầu tài,cách lấy có đạo".Nhưng trong xã hội ngày nay,gần như là "tiểu nhân tham tiền,cách lấy vô đạo".Một tờ báo lật ra toàn là chi phiếu khống,chơi hội giựt tiền hay giả danh công ty lừa hàng hóa của người khác,làm cho cõi đời này càng thêm ô trược gian trá,nhưng những người vô lương tâm này,dù có chạy đến chân trời góc bể nào cũng tránh không được ác báo đền trả.
Thái sinh: còn nhớ ân sư có nói :"biết đủ là phước,thanh tâm là lộc,tiết dục là thọ",do đó làm người chỉ cần 'biết đủ,thanh tâm,tiết dục" thì như có được"phúc,lộc,thọ" rồi,còn mong cầu gì nữa.
Tế phật: không ngờ con có trí nhớ tốt vậy,còn nhớ được lời của ta,nhưng mà nếu như lúc nào cũng nhớ niệm phật thì mới là đại phúc,đại lộc,đại thọ.
Thái sinh: đúng vậy,tây phương cực lạc có "tài bảo" xài mãi không hết,phật pháp diệu vị ăn không hết,có tuổi thọ không bao giờ hết.
Tế phật: bây giờ chúng ta đi thôi.
Thái sinh: đúng vậy,con đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: đã đến thế giới cực lạc,trước mặt bồ tát đã đến,con mau đảnh lễ.
(lúc này,Thái sinh 2 chân quỳ xuống đảnh lễ bồ tát)
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát.
Bồ tát: ta dẫn con đến ao sen tham quan.
Thái sinh: vâng dạ,.....Ồ,hoa sen trong ao thật sáng sủa và tươi mát,vừa lớn vừa đẹp,đóa hoa sen nào cũng tỏa ra bảo quang ngũ sắc,trên đó còn ghi danh tánh người niệm phật,đúng là thật kỳ diệu.
Bồ tát: hiền sinh,con có muốn nói chuyện với người trong hoa sen không ?
Thái sinh: được sao ?
Bồ tát: đóa hoa sen trước mặt sắp nở rồi,đợi ta niệm chân ngôn trợ giúp,để con phỏng vấn.
<lúc này,bồ tát miệng niệm chân ngôn,quả nhiên hoa sen nở mau hơn,lập tức trồi ra một người,thật là bất khả tư nghì>.
Thái sinh: bồ tát đúng là pháp lực vô biên,hoa sen quả nhiên nở ra một người cư sĩ.
Bồ tát: hiền sinh,con hãy hỏi thăm anh ta thử xem.
Thái sinh: dạ.xin hỏi vị đại đức này,cảm tưởng của anh ra sao ?

Đại Thiện nhân: nhớ khi còn tại thế thì thật là khổ cực,vì không biết chữ,chỉ làm công việc lặt vặt tại một công xưởng,chỉ kiếm một ít tiền xài vặt,có một ngày,trong lòng cảm thấy buồn chán quá mới đến một ngôi chùa thỉnh giáo vị thầy,hỏi ông ta có cách nào giải trừ phiền não,vị thầy dạy tôi niệm phật,nói niệm phật có thể vãng sanh cực lạc,từ đó tôi bắt đầu niệm phật,lấy tất cả tiền bạc kiếm được đi ấn tống sách thiện,sau đó hồi hướng tất cả về cõi cực lạc tây phương,sau 3 năm quả nhiên phiền não của tôi ngày càng giảm dần,thân thể cảm thấy nhẹ nhàng,thường xuyên nếm được mùi vị pháp hỷ,từ đó tôi càng tinh tấn hơn,bất luận nơi đâu,trong tâm tôi đều không ngừng niệm phật,sau đến phút lâm chung được phật bồ tát tiếp dẫn vãng sanh,nhưng tự biết mình đới nghiệp(mang tội) vãng sanh,vì thế hoa sen chưa nở được liền,hôm nay hoa nở gặp được bồ tát,thật là vui quá.
Bồ tát: đó là phước đức của con trợ giúp,nếu như con không thường xuyên dấu tên tạo công đức,thì sẽ không có thiện duyên này đâu.
Đại Thiện nhân: cảm tạ bồ tát từ bi.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,sau khi vãng sanh,khoảng bao lâu thì hoa sen mới nở.

Bồ tát: phải xem công phu cao thấp của người niệm phật,do đó vãng sanh chia ra 9 phẩm :
1.thượng phẩm thượng sanh: sau khi vãng sanh,lập tức hoa sen nở gặp ngay phật a di đà.
2.thượng phẩm trung sanh: sau 1 đêm,hoa sen nở gặp ngay phật a di đà.
3.thượng phẩm hạ sanh: sau 1 ngày 1 đêm,hoa sen nở gặp đức a di đà.
4.trung phẩm thượng sanh: sau khi vãng sanh,hoa sen nở nhưng chỉ chứng quả vị nhỏ.
5.trung phẩm trung sanh: sau 7 ngày hoa sen nở,chỉ chứng quả vị nhỏ.
6.trung phẩm hạ sanh: cũng sau 7 ngày hoa sen nở,nghe bồ tát thuyết pháp,sau chứng quả nhỏ.
7.hạ phẩm thượng sanh: sau 49 ngày hoa sen nở,nghe bồ tát thuyết pháp,sau chứng quả nhỏ.
8.hạ phẩm trung sanh: trải qua 6 kiếp hoa sen nở,nghe bồ tát thuyết pháp để khai ngộ rồi chứng quả nhỏ.
9.hạ phẩm hạ sanh: trải qua 12 kiếp hoa sen nở,nghe bồ tát thuyết pháp để khai ngộ rồi chứng quả nhỏ.

Thái sinh: nếu như vậy,chỉ cần niệm phật vãng sanh thế giới cực lạc,thì sẽ không lưu chuyển trong lục đạo luân hồi nữa ?
Bồ tát: đúng vậy,trừ khi có người lập nguyện đi hoằng pháp lợi sanh ở một thế giới khác,không ở trong này.Do đó,phàm là người niệm phật vãng sanh,sau khi sanh ra từ hoa sen,họ sẽ một mực tu lên mãi cho đến thành phật,mãi không thoái chuyển.
Thái sinh: tại sao lại vi diệu như vậy ? con thấy những người tu hành trong đạo trường thường gãy gánh giữa đường.
Bồ tát: hiền sinh,hồng trần khổ hải,ngũ trược ác thế,đương nhiên là vậy,nhưng sau khi đến đây,con xem,toàn là làm bạn với thiện tri thức và đại bồ tát,ăn nước bát công đức,tăng trưởng trí tuệ,thân tâm an hòa thanh lương,nghe chim nước diễn pháp,tăng tiến phật trí,sẽ tự nhiên sản sinh ra tâm niệm phật,trong hoàn cảnh thù thắng như vậy làm nơi tu trì,còn hơn thâm sơn cùng cốc tại phàm trần,cũng không có nguy hiểm và phần trăm thất bại,đó là lợi ích của thế giới tây phương cực lạc.
Thái sinh: Ồ,hay thật,vậy là khi đến đây thì nhất định thành phật rồi ?
Bồ tát: đúng vậy,đa số là tu đến phật quả.Đây cũng là một trong những đại nguyện của phật a di đà : "nếu ta thành phật,bồ tát tại phương khác sanh đến đất nước ta,nếu không tu đến quả phật,ta thề không thành phật".
Thái sinh: Ồ, a di đà phật thật từ bi.
Bồ tát: a di đà phật không những từ bi,mà lúc chưa thành phật,ngài là một vị quốc vương,cha tên là Nguyệt Thượng chuyển luân thánh vương,mẹ gọi là Thù Thắng Diệu Nhan phu nhân,vì Ngài thích nghe phật pháp,nên thường đến nơi ở của Thế Tự Tại Vương Phật nghe giảng phật pháp,có một ngày,Ngài tự nhiên giác ngộ nên bỏ vương vị theo Thế Tự Tại Vương Phật xuất gia tu hành,lúc đó pháp danh của Ngài là Pháp Tạng,Pháp Tạng vì túc duyên thâm hậu,lại năng tu phật pháp,vì thế rất mau đạt thành tựu,không những thế Ngài còn quỳ trước Thế Tự Tại Vương Phật phát 48 lời nguyện.
Thái sinh: gồm những nguyện nào ?
Bồ tát: 48 lời nguyện gồm........
Tế phật: hôm nay thời giờ đã trễ,48 lời nguyện rất dài,để kỳ sau nghe tiếp.
Thái sinh: dạ,cảm tạ bồ tát từ bi,đệ tử đảnh lễ từ biệt.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,hồi sau gặp lại.
Tế phật: hiền đồ ngồi vững đài sen,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: Thánh Thiên đường đã đến,Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 9: THĂM BỒ TÁT THUẬT 48 ĐẠI NGUYỆN CỦA ĐẠI TỪ ĐẠI BI A DI ĐÀ PHẬT.

Tế phật: trong một cái giếng đã hư vỡ,có một bầy ếch,bọn nó cho rằng trên đời này chỉ có một cái giếng chúng đang ở thôi,hiền đồ,con nghĩ sao ?
Thái sinh: bởi vì thế mà tục ngữ có câu: "ếch ngồi đáy giếng".
Tế phật: bởi vì 3 ngàn đại thiên thế giới như biển lớn mà nơi con người ở như cái giếng,người ở trên đời như ếch trong giếng vậy.
Thái sinh: đúng vậy,trách gì bí mật của vũ trụ đến giờ vẫn là một câu đố.
Tế phật: hôm nay chúng ta sẽ khai mở một chút câu đố này.
Thái sinh: đương nhiên,quyển du ký này viết xong sẽ cho người đời hiểu rõ hơn về bí mật của vũ trụ.
Tế phật: haha,Đạo đức kinh có nói: "bậc thượng nghe đạo,siêng năng thực hành,bậc trung nghe đạo,lúc nhớ lúc quên,bậc hạ nghe đạo,thì cười lớn".
Thái sinh: đúng vậy,người có phước lớn nghe đến phật pháp thì tin liền,người không có phước,khi nghe đến phật pháp không những không trân trọng mà còn hủy báng,người như vậy thật vô phước.
Tế phật: lời chúng ta đã nói hết,tin hay không thì tùy,haha,hôm nay thời gian viết sách đã đến,trò ngoan mau ngồi vững đài sen,chuẩn bị khởi hành.
Thái sinh: dạ,con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: hồi trước,bồ tát hứa giảng nói 48 lời nguyện,con còn nhớ không ?
Thái sinh: còn nhớ,hôm nay con đã sẵn sàng lắng nghe rồi.
Tế phật: hiện tại,bồ tát đã đến tiếp dẫn,hiền sinh mau đảnh lễ.
Thái sinh: hạ sinh đảnh lễ bái kiến bồ tát.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mau theo ta đi.
Thái sinh: vâng ạ,cảm tạ bồ tát từ bi.
Bồ tát: hiền sinh có muốn biết 48 lời nguyện của phật a di đà không ?
Thái sinh: đương nhiên muốn biết.
Bồ tát: được rồi,bây giờ ta sẽ nói cho con biết.

48 lời đại nguyện của đại từ đại bi a di đà phật :
1.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,còn địa ngục,ngạ quỉ,súc sanh thì bất thủ chánh giác.
2.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,trời người thọ chung còn sa tam ác đạo thì bất thủ chánh giác.
3.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người thân không màu vàng ròng thì bất thủ chánh giác.
4.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người hình sắc bất đồng hoặc xấu đẹp khác nhau thì bất thủ chánh giác.
5.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không có túc mạng thông,cho đến hiểu được các việc trong trăm ngàn ức kiếp na do tha thì bất thủ chánh giác.
6.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không có thiên nhãn thông,cho đến thấy được trăm ngàn ức kiếp na do tha các cõi phật,bất thủ chánh giác.
7.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không có thiên nhĩ thông,cho đến nghe được trăm ngàn ức na do tha các cõi phật,bất thủ chánh giác.
8.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không có tha tâm thông,cho đến hiểu được tâm niệm chúng sanh trong trăm ngàn ức na do tha các cõi phật,bất thủ chánh giác.
9.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không có thần túc thông,cho đến trong một niệm không đạt tới trăm ngàn ức na do tha các cõi phật,bất thủ chánh giác.
10.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người còn có tà tư vọng niệm,tham lam phi nghĩa,bất thủ chánh giác.
11.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người còn người không tu thiền định,thì sẽ diệt độ,bất thủ chánh giác.
12.giả sử sau khi ta thành phật,nếu phật quang của ta không chiếu đến trăm ngàn ức na do tha các cõi phật,bất thủ chánh giác.
13.giả sử sau khi ta thành phật,nếu thọ mệnh không đạt đến trăm ngàn ức na do tha kiếp,bất thủ chánh giác.
14.giả sử sau khi ta thành phật,nếu thanh văn la hán trong phật thổ của ta có thể đếm được,bất thủ chánh giác.
15.giả sử sau khi ta thành phật,trong phật thổ của ta,tất cả trời người thọ mạng không đạt vô lượng;trừ những người lập nguyện đến nơi khác độ sinh,bất thủ chánh giác.
16.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người còn nghe đến việc bất thiện,bất thủ chánh giác.
17.giả sử sau khi ta thành phật,nếu 10 phương thế giới vô lượng chư phật không tán thán danh hiệu ta,bất thủ chánh giác.
18.giả sử sau khi ta thành phật,nếu 10 phương thế giới chúng sanh có thể phát lòng tin thành kính,muốn sanh cõi nước ta,cho đến 10 niệm mà không sanh,bất thủ chánh giác.Trừ người phạm tội ngũ nghịch(1.giết cha;2.giết mẹ;3.giết a la hán;4.hủy báng phật đà,phản bội phật đà,phá hoại thân phật;5.phá hoại đoàn thể tu hành hay tăng đoàn)đại tội và hủy báng chánh pháp.
19.giả sử sau khi ta thành phật,10 phương thế giới chúng sanh phát bồ đề tâm,tu tâm dưỡng tánh,tạo lập công đức,thành tâm thành ý phát nguyện,muốn sanh cõi nước của ta,đến lúc thọ chung,nếu như phật bồ tát không hiện ra trước mặt,bất thủ chánh giác.
20.giả sử sau khi ta thành phật,10 phương thế giới chúng sanh,nghe đến danh hiệu ta,lúc nào cũng nhớ đến cõi nước ta,thực hành đạo đức,chí thành hồi hướng,muốn sanh nước ta,nếu như không đạt nguyện vọng,bất thủ chánh giác.
21.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trong phật thổ của ta,tất cả trời người không đủ 32 tướng đại nhân,bất thủ chánh giác.
22.giả sử sau khi ta thành phật,chúng bồ tát tại cõi phật khác sanh đến nước ta,nhất định một đời đạt quả phật.Trừ bổn nguyện độ thoát tất cả chúng sanh,du chư phật quốc,tu bồ tát hạnh,cúng dường 10 phương chư phật như lai,khai hóa hằng sa vô lượng chúng sanh,để thành tựu vô thượng chánh giác,bất thủ chánh giác.
23.giả sử sau khi ta thành phật,bồ tát trong cõi nước ta nhờ phật thần lực cúng dường chư phật,trong thời gian một buổi ăn,nếu không đến được vô lượng vô số ức na do tha chư phật,bất thủ chánh giác.
24.giả sử sau khi ta thành phật,nếu bồ tát trong cõi nước ta ở trước chư phật,cầu vật cúng dường mà không như nguyện,bất thủ chánh giác.
25.giả sử sau khi ta thành phật,nếu bồ tát trong cõi nước ta không thể diễn nói tất cả trí tuệ,bất thủ chánh giác.
26.giả sử sau khi ta thành phật,nếu bồ tát trong cõi nước ta không có được thân kim cang na la diên,bất thủ chánh giác.
27.giả sử sau khi ta thành phật,vạn vật trong cõi nước ta vi diệu thơm sạch,hình sắc đặc biệt,không thể đếm được,nếu có thể dùng thiên nhãn thông đếm được số lượng,bất thủ chánh giác.
28.giả sử sau khi ta thành phật,nếu bồ tát trong cõi nước ta và trời người ít công đức không thể thấy biết đạo tràng và vô lượng quang sắc cao 4 triệu dặm,bất thủ chánh giác.
29.giả sử sau khi ta thành phật,nếu bồ tát trong cõi nước ta thọ đọc kinh pháp,diễn thuyết mà không được trí tuệ biện tài,bất thủ chánh giác.
30.giả sử sau khi ta thành phật,nếu trí tuệ biện tài của bồ tát trong cõi nước ta có hạn lượng,bất thủ chánh giác.
31.giả sử sau khi ta thành phật,nếu ánh sáng trên mặt đất cõi nước ta không thể chiếu đến 10 phương vô số bất khả tư nghì thế giới chư phật,bất thủ chánh giác.
32.giả sử sau khi ta thành phật,trong cõi nước ta,cung điện,lầu các,chùa quán,ao sen,nước chảy,hoa cỏ,cây cối và tất cả vạn vật đều do vô lượng tạp bảo,trăm ngàn thứ hương thơm hợp thành,mùi thơm trải đầy 10 phương thế giới,bồ tát ngửi được đều tu phật hạnh,nếu không được như vậy,bất thủ chánh giác.
33.giả sử sau khi ta thành phật,nếu chúng sanh trong 10 phương vô lượng vô biên thế giới chư phật,tiếp xúc với ánh sáng của ta,thân không mềm mại hơn cả trời người,bất thủ chánh giác.
34.giả sử sau khi ta thành phật,nếu chúng sanh trong 10 phương vô lượng vô biên thế giới chư phật,nghe danh hiệu ta,không đạt sâu bồ tát vô sanh pháp nhẫn tổng trì,bất thủ chánh giác.
35.giả sử sau khi ta thành phật,trong 10 phương vô lượng vô biên thế giới,có người nữ nghe danh hiệu ta,hoan hỷ tin sâu,phát bồ đề tâm,chán ghét thân nữ,sau khi mệnh chung,còn thọ thân nữ,bất thủ chánh giác.
36.giả sử sau khi ta thành phật,10 phương vô lượng vô biên chư bồ tát,nghe danh hiệu ta,sau khi thọ chung thường tu phạm hạnh cho đến thành phật,nếu không được như vậy,bất thủ chánh giác.
37.giả sử sau khi ta thành phật,nếu 10 phương vô lượng vô biên chư thiên nhân dân,nghe danh hiệu ta,năm vóc sát đất,khể thủ tác lễ,hoan hỷ tin sâu,tu bồ tát hạnh,không được chư thiên thế nhân kính trọng,bất thủ chánh giác.
38.giả sử sau khi ta thành phật,trời người trong cõi nước ta muốn có y phục,tùy niệm mà có,nếu phật tán thán,pháp diệu phục tự nhiên tại thân.Nếu không như vậy,bất thủ chánh giác.
39.giả sử sau khi ta thành phật,trời người trong cõi nước ta thọ hưởng khoái lạc,nếu không bằng lậu tận tỳ kheo,bất thủ chánh giác.
40.giả sử sau khi ta thành phật,bồ tát trong cõi nước ta muốn thấy 10 phương phật thổ,tùy thời như nguyện,nếu không như vậy,bất thủ chánh giác.
41.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,cho tới lúc thành phật,nếu có các căn khuyết lậu không đầy đủ,bất thủ chánh giác.
42.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,đều được thanh tịnh giải thoát tam muội,ở trong tam muội,khởi niệm cúng dường vô lượng bất khả tư nghì chư phật thế tôn mà không mất định ý,nếu không được như vậy,bất thủ chánh giác.
43.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,sau khi thọ chung sinh nhà tôn quí,nếu như không được,bất thủ chánh giác.
44.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,hoan hỷ tích cực,tu bồ tát hạnh,đầy đủ đức bổn,nếu không như vậy,bất thủ chánh giác.
45.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,đều được tam muội,ở trong tam muội cho đến thành phật,thường gặp vô lượng bất khả tư nghì tất cả Như Lai,nếu không như vậy,bất thủ chánh giác.
46.giả sử sau khi ta thành phật,bồ tát trong cõi nước ta tùy theo ý nguyện,nếu muốn nghe pháp,tự nhiên được nghe,nếu không như vậy,bất thủ chánh giác.
47.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,không tức khắc đạt bất thối chuyển,bất thủ chánh giác.
48.giả sử sau khi ta thành phật,chư bồ tát tha phương quốc thổ nghe danh hiệu ta,không tức khắc đạt đệ nhất,đệ nhị,đệ tam pháp nhẫn,trong phật pháp không tức khắc đạt bất thối chuyển,bất thủ chánh giác.

Sau đó,Ngài dần dần lấy những tâm nguyện này trang nghiêm phật thổ,cuối cùng cũng thành tựu thế giới tây phương cực lạc,thánh hiệu của Ngài A Di Đà Phật được 10 phương thế giới chư bồ tát,thiên nhân,chúng sinh tán thán và trì niệm.
Thái sinh: Ồ,thì ra là vậy,vì thế người đời nên tin tưởng vào sự tồn tại của thế giới Tây Phương Cực Lạc.
Bồ tát: haha,hiền sinh rốt cục cũng hiểu rồi,hiện tại,hoạt phật đưa con về đường.
Tế phật: mau đảnh lễ đáp tạ bồ tát,chúng ta chuẩn bị về thôi.
Thái sinh: khấu tạ ơn bồ tát khai thị.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy.
Tế phật: hiền đồ ngồi vững,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: Thánh Thiên đường đã đến,Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 10: THĂM BỒ TÁT THUẬT SỰ QUAN TRỌNG CỦA VIỆC LÂM CHUNG NIỆM PHẬT.

Tế phật: haha,mấy tháng nay,vì viết sách mà vân du thế giới cực lạc,tuy rằng bận rộn,nhưng để người đời hiểu rõ bộ mặt thật của thế giới cực lạc nên lão nạp không quản nặng nhọc mà gánh vác mọi thứ.
Thái sinh: ân sư đúng là chí công vô tư,người khác lo giữ chắc môn hộ của mình còn ân sư đại khai môn hộ,dung nạp người khác,trách gì người ta gọi ân sư là Tế Công,thầy làm việc quang minh lỗi lạc,đúng như tu sĩ môn giáo nào đó tôn xưng ân sư là quang minh lỗi lạc phật.
Tế phật: hiền đồ,không ngờ con lại biễt nịnh bợ ta như vậy.
Thái sinh: không phải vậy sao ?
Tế phật: thực ra tu hành là phải chí công vô tư,nếu như có người đạo lý không nói,chỉ nói thị phi,loại người này không phải đang hoằng pháp mà đang tạo khẩu nghiệp.Hôm nay,chúng ta phụng chỉ viết sách cực lạc du ký,ý nghĩa là muốn giới thiệu cho người đời và người tu biết thêm một phương pháp tu trì,biết thêm một cõi phật mà thôi,sao có thể vì lòng tư mà hủy báng thành tựu của người khác được ?
Thái sinh: thầy nói đúng vậy,cái hay nên nói cho người khác biết,cùng nhau chia sẽ,người khác được lợi ích thì mình cũng vui.
Tế phật: vậy chúng ta lên đường thôi.
Thái sinh: được rồi,con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: haha,đang định khởi hành thì bồ tát đã đến tiếp dẫn.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ bồ tát thánh an.
Bồ tát: hôm nay biết hiền sinh đến viết sách du ký nên đến trước một bước.
Thái sinh: thật kỳ lạ,tây phương tịnh độ cách đây 10 muôn ức cõi phật,bồ tát làm sao biết trước được ?
Bồ tát: tuy rằng tây phương tịnh độ cách đây 10 muôn ức cõi phật,nhưng vẫn cùng thế giới sa bà chung ở trong thế giới Thập Phương Thức Nhiên Bảo Quang Minh,vì thế chỉ cần con người có tư tưởng quang minh,thật lòng thành tâm niệm phật thì phật bồ tát tự nhiên biết được.
Thái sinh: thì ra là vậy.
Bồ tát: từ khi viết sách cực lạc du ký đến nay,đã 10 hồi rồi,quang cảnh cực lạc gần như đã giới thiệu đủ trong sách,người đời nếu như không muốn niệm phật,thì dù cho hiền sinh nói rõ ràng từng cái cây cọng cỏ nơi thế giới cực lạc cũng vô ích.
Thái sinh: bồ tát nói rất đúng,trước mắt người đời cũng rất hiện thực,họ nghĩ rằng niệm phật chỉ có lợi sau khi chết,nên đợi đến khi gần chết mới niệm.
Bồ tát: lúc bình thường không niệm,đợi gần chết thì khó niệm.
Thái sinh: đúng vậy.
Bồ tát: thực ra lợi ích của việc niệm phật rất nhiều,đừng nghĩ sau khi chết mới có lợi ích,nên biết phật là y vương,do đó người nào thân thể có bệnh nên niệm phật cho nhiều.
Thái sinh: sao lại như vậy ?
Bồ tát: vì niệm phật có thể thống nhất tâm tư,bài trừ vọng tưởng,con xem người đời thường xuyên vọng tưởng bay nhảy,lao tâm khổ tứ,làm cho bản thân thường xuyên mất ngủ,tinh thần phân liệt,bệnh như vậy là tâm bệnh,tâm bệnh thì không có thuốc chữa,chỉ có niệm phật mới trị được tâm bệnh,vì niệm phật có thể thống nhất tâm tư,làm tâm tán loạn quy về một tâm,tự nhiên trị được tâm bệnh.đúng như quốc sư Trung Phong nói : "phật hiệu như viên ngọc sáng,vọng tưởng của chúng sanh như một ao nước dơ,viên ngọc bỏ vào nước dơ,nước dơ tự nhiên trong sạch,phật hiệu bỏ vào loạn tâm,tâm loạn tự nhiên thành phật".đó là cách trị tâm bệnh hay nhất và cũng là con đường thành phật nhanh nhất.
Thái sinh: bồ tát từ bi,xin hỏi rằng,một người bị bệnh nằm liệt giường,cứt đái dính vào giường,người nữ đến ngày kinh nguyệt,vào nhà vệ sinh,có thể niệm phật được không ?
Bồ tát: đương nhiên được rồi,cần phải biết,phật là đại từ đại bi,cũng như mặt trời phổ chiếu đất lớn,nó không phân biệt phú quí bần tiện,cũng như biển lớn dung nạp trăm sông,nó không phân sạch sẽ hay dơ bẩn;lại giống như người mẹ nhân hậu,bà làm sao bỏ rơi con cái khi nó làm cứt đái đầy giường ? do đó chỉ cần người đời thành tâm thành ý một lòng niệm phật,thì làm sao phật lại nhờm gớm sự dơ bẩn trên hình hài.Bởi vậy người có bệnh càng phải niệm phật,có người trợ niệm càng tốt.Niệm phật có thể chia làm 3 loại: 1.miệng niệm;2.ý niệm;3.quán tưởng niệm phật.nếu như vào nhà vệ sinh,để tỏ lòng tôn kính phật bồ tát,có thể ý niệm,là mặc niệm trong tâm.Nhưng phương pháp niệm đúng nhất là tâm tưởng phật,miệng niệm phật,tai nghe âm thanh niệm phật,như vậy phật âm lưu chuyển trong tâm,khẩu,ý làm cho tam nghiệp thanh tịnh,một khi công phu niệm phật ngày càng sâu,tự tâm tức là phật tâm,tự tánh tức là phật tánh,tự nhiên thành phật.
Thái sinh: đúng vậy,nếu không,đệ tử thường xuyên thấy rất nhiều người,mở miệng là văng tục,đúng thật chẳng hay.
Bồ tát: người đời có thói quen không tốt,đó là thường kết bạn với những kẻ ác,tập nhiễm mà ra,phải nên sửa đổi.Nếu như có thể mở miệng đóng miệng đều sửa thành "a di đà phật",thì có khi được người ta cung kính,càng có thể lây nhiễm người thân bạn bè tu khẩu tu tâm,thay đối thói quen nói tục ác khẩu,lâu ngày,bọn họ sẽ cũng thay miệng nói "a di đà phật",như vậy không phải là cách độ người hữu hiệu sao ?
Thái sinh: nói như vậy,đến khi lâm chung niệm phật thì thật lợi ích.

Bồ tát: đương nhiên rồi,do đó người đến lúc lâm chung cần phải niệm phật không ngừng,nếu như người thân không biết niệm phật thì cần phải khuyên họ,giải thích cho họ lợi ích của việc niệm phật vãng sanh,cùng thân thuộc trợ niệm phật hiệu,nếu như trợ niệm mệt thì luân lưu trợ niệm,làm cho phật âm lưu chuyển không ngừng.không những thế,gia quyến không nên đứng nhìn trước mặt người sắp lâm chung để khỏi làm cho tâm ái luyến khởi sanh,mà âm thanh niệm phật không nên pha vào tiếng khóc,có thể làm cho người lâm chung càng bi thương,nếu có người thân đến thăm,không nên nói chuyện tán gẫu,tránh làm cho người chết phân tâm mà quên niệm phật.Chủ yếu là giây phút thần thức người lâm chung rời khỏi thân xác,không nên ôm xác mà khóc,vì người lâm chung tuy hơi thở và nhịp tim đã ngừng,nhưng linh tánh vẫn còn trong thể xác từ 10 đến 12 tiếng đồng hồ mới rời khỏi,vì thế sẽ vẫn còn tri giác,nếu như gia quyến lúc này lập tức ôm xác khóc,lại làm cho người chết đau buồn hơn,không biết nên đi về đâu,làm mất chánh niệm sáng suốt,thì chỉ sợ chấp mê không ngộ đọa vào trong lục đạo luân hồi.
Thái sinh: ồ,vậy thì thật đáng tiếc,........nhưng tại sao tiếng khóc của người thân lại cản trở con đường vãng sanh vậy ?

Bồ tát: tại vì người niệm phật thì trong ao sen thất bảo tại tây phương sẽ sinh ra hoa sen,nếu như càng siêng năng niệm phật,hoa sen sẽ càng ngày càng lớn,hành công lập đức càng nhiều thì hoa sen càng mau lớn,đợi đến lúc người niệm phật này lâm chung,tây phương chư phật bồ tát mới lấy đài sen dưới hoa sen tiếp dẫn người niệm phật,nếu như người niệm phật đến lúc lâm chung vẫn có thể một lòng niệm phật,thì linh tánh của họ quy hướng vào đài sen,như vậy thì vãng sanh thành công rồi.Còn không,nếu như trong lúc vãng sanh,người lâm chung bị tiếng khóc nhiễu loạn,một lúc động tình ái loạn tâm,ý niệm hôn hôn trầm trầm,như thế thì sẽ trở thành hồn ma tại nhân gian,thì thật đáng tiếc.
Thái sinh: xin hỏi bồ tát,tình hình này xảy ra có liên quan đến nhân duyên nghiệp báo của mình không ?
Bồ tát: đương nhiên là có,vì một số người bình thường không niệm phật,lại không rộng kết duyên lành và hành công lập đức,nên khi lâm chung không có thiện hữu trợ giúp,thân thuộc lại chấp mê không ngộ,trong tình hình như vậy thì khó vãng sanh lắm.
Thái sinh: vì sao ạ ?
Bồ tát: bây giờ ta nói một ví dụ,đại từ đại bi a di đà phật như trăng sáng trên trời,người đời niệm phật như một cái hồ nước,khi hồ nước không sóng,trăng sáng sẽ rõ ràng,người lâm chung niệm phật cũng như vậy,lúc tâm tịnh niệm phật,phật quang phổ chiếu,phật tại trước mắt,phật tại trong lòng,cơ duyên thành thục,cảm ứng tương thông,thừa phật nguyện lực,đều được vãng sanh.
Thái sinh: ồ,thì ra là vậy.
Bồ tát: còn một chỗ phải chú ý,sau khi người lâm chung chết từ 10 đến 12 tiếng,nên tiếp tục trợ niệm,như thế mới siêu độ vong nhân,càng có thể nâng cao sen phẩm,nếu hoàn cảnh cho phép,tốt nhất cả nhà nên ăn chay 49 ngày,ngăn cấm sát sinh,như vậy thì thật lợi ích cho người chết.
Thái sinh: bồ tát thật lao khổ,giảng giải thật cặn kẽ.
Bồ tát: không có gì.
Tế phật: hôm nay đến đây kết thúc,Thái sinh hồn nhập thể xác.

HỒI 11: LA HÁN THUẬT TU TRÌ KHỔ TÂM,HIỀN SINH KHÓC THAN NGƯỜI ĐỜI KHÓ ĐỘ.

Tế phật: con nhện không thể chỉ xây một cái mạng để giữ trọn suốt đời,nó phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp,cực khổ gian nan,thất bại hết lần này đến lần khác,đó là thử thách trong cuộc đời của nó.Làm người cũng vậy,cũng phải trải qua rất nhiều thử thách mới thành công,thành công như vậy mới chân thật,mới quí báu,mới ngọt ngào,nếu không nhờ phấn đấu mà thành công,thì là hư ngụy,ngắn ngủi,may rủi.
Thái sinh: lời của ân sư khích lệ người đời phải học tinh thần con nhện,không ngừng phấn đấu.
Tế phật: tu hành cũng vậy,bất luận là trên phương diện tu trì hay hoàn cảnh,cũng sẽ có nhiều lúc thất vọng,cứ như con chuồn chuồn trong phòng không bay ra ngoài được,nhưng chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ thì cũng sẽ tìm được một không gian sáng sủa,để nó bay ra.
Thái sinh: đúng như "sơn cùng thủy tận nghi vô lộ,liễu ám hoa minh lại một thôn".
Tế phật: haha,hiện tại rất nhiều người tu đạo cảm thấy tự mình đi vào "sơn cùng thủy tận nghi vô lộ".
Thái sinh: vậy hôm nay viết sách cực lạc du ký chính là "liễu ám hoa minh lại một thôn" rồi.
Tế phật: đúng vậy,đúng vậy,chúng ta khởi hành.
Thái sinh: vâng ạ,trò ngu đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: haha,bồ tát đã đến trước tiếp dẫn,hiền đồ mau đảnh lễ tham kiến.
Thái sinh: hạ sinh đảnh lễ tham kiến bồ tát.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy.
Thái sinh: cảm tạ bồ tát từ bi.
Bồ tát: hiền sinh,mau đi theo ta.
Thái sinh: vâng ạ.
Bồ tát: hôm nay ta giới thiệu cho con biết một vị thanh văn la hán chuyên tâm niệm phật,con hãy thỉnh giáo ông ta,niệm phật vãng sanh như thế nào ?
Thái sinh: vâng ạ.
Bồ tát: Liên Căn La Hán,mau đến đây.(lúc này bồ tát gọi lại một vị la hán đang tham thiền trong rừng cây)
Thái sinh: đệ tử tham kiến la hán.
La Hán: hiền sinh miễn lễ.
Thái sinh: ngu sinh hôm nay phụng chỉ viết sách mới gặp la hán,lại thấy Ngài tiêu diêu tự tại,đúng là thật hâm mộ
La Hán: trước khổ sau vui,trước vui sau khổ,nhân duyên nhân quả một chút không do người khác,nếu muốn vãng sanh Tây Phương cực lạc,chỉ có niệm phật và tín nguyện,không có gì khác cả.
Thái sinh: không biết la hán lúc còn tại thế tu hành ra sao,hôm nay mới đến đây.
La Hán: cái này mà nói thì thật dài dòng,ta vốn tu tập pháp môn khác,nhưng sau khi được cao nhân chỉ dạy,pháp môn niệm phật là phương pháp tu trì trực tiếp nhất,đơn giản nhất,ngoài ra không còn cái nào tốt hơn.Từ đó,ta hạ quyết tâm một lòng niệm phật,vì sợ mình tín nguyện không kiên định,do đó trước thánh tượng a di đà phật,chí tâm phát nguyện,đốt 3 ngón tay,thể hiện chân tín,chân nguyện,chân hành,cầu phật từ bi nhiếp thọ mà nói :"đệ tử Liên Căn,từ vô thủy đến nay,rộng tạo thập ác bát tà,nói rõ không hết,nay được thân người,tham,sân,si,ái,niệm niệm không dứt,tương lai tuyệt đối đọa vào luân hồi,thọ tận khổ sở,hôm nay thống thiết sám hối,từ đây trở đi,quyết định niệm phật,hư không có tận,ngã nguyện vô cùng,chí tâm ai cầu a di đà phật thường đến hộ trì,đến lúc lâm chung,linh căn bất muội,thân kiến phật a di đà và chư bồ tát tiếp dẫn.Từ đó,ta niệm phật không ngừng nhưng do nghiệp chướng sâu dày nên không đạt được thượng phẩm thượng sanh mà chỉ được trung phẩm thượng sanh,tuy vãng sanh cực lạc,gặp phật nghe pháp nhưng chỉ chứng quả nhỏ,nghiệp hoặc còn chưa lậu tận,nhưng sau khi đến đây,phát hiện hoàn cảnh tu trì tốt hơn nhiều so với thế giới phàm trần,ở đây,mỗi ngày tai nghe phật âm,mũi ngửi tịnh hương,miệng ăn nước bát công đức,mắt nhìn thế giới trang nghiêm,làm bạn với bồ tát,la hán và thượng thiện nhân,phật âm lưu chuyển,chim nước diễn pháp,tiêu diêu vô tận,thọ mạng vô lượng.
Thái sinh: xin hỏi la hán,vì sao thọ mạng vô lượng ?
La Hán: vì đây là đại nguyện thứ 15 của đức a di đà : "giả sử sau khi ta thành phật,trời người trong nước thọ mạng vô lượng".Vì thế,phàm là những người đến đây đều là bồ tát bất thối chuyển,trừ những người phát nguyện sanh thế giới khác hoằng pháp độ sanh,hiền sinh là một trong số đó.
Thái sinh: không dám,không dám,ngu sinh tội nghiệp sâu dày.
La Hán: hiền sinh từ bi vi hoài,thân làm thang mây cho chúng sanh,tâm linh làm cầu đường cho tam giáo,tinh thần hy sinh cống hiến,làm ta tự trách không bằng,thì khách sáo làm gì.
Thái sinh: la hán quá khen,tiện thân tiện mạng,có gì đáng nói đâu.
(Thái sinh nói đến đây,lệ rơi như mưa,pháp nhãn của ta nhìn thấy cảnh này,pháp lực mất dần,không biết viết gì nữa.....)
La Hán: hiền sinh,không nên bi thương,từng giọt từng giọt nước mắt của con sẽ hóa thành từng đóa từng đóa hoa sen,.....(lúc này,Thái sinh mới kềm lòng gượng cười,nhưng có ai biết được tấm lòng của anh ta vì ai mà khóc).
Thái sinh: ngu sinh lúc nãy thất lễ mong la hán tha thứ.
La Hán: không sao,không sao.
Bồ tát: hiền sinh,sao hôm nay bi thương như vậy ?
Thái sinh: ngu sinh tự thấy nghiệp chướng sâu dày,nhưng lại gánh trách nhiệm phổ hóa,trở ngại thật nhiều,bất giác cảm thấy bi thương.
Bồ tát: hiền sinh,nước mắt nam nhi không dễ chảy,con có hoằng nguyện độ sanh,do đó cả đời nếm trọn cay đắng ngọt bùi,vì chúng sanh mà bỏ tình cảm riêng tư,ta đã hiểu được,không nên quá bi thương.
Thái sinh: cầu bồ tát tha thứ,ngu sinh vì định lực chưa đủ nên mới thất lễ.
Bồ tát: hiền sinh quá khách sáo,được rồi,hôm nay phỏng vấn đến đây tạm ngừng.(lúc này,Tế phật đã đến,Thái sinh đã ngồi vững đài sen,chuẩn bị ra về).

Tế phật: hiền đồ,con lấy tâm đau khổ đầu vào tâm linh của chúng sinh,như vậy không đúng đâu,trong thời gian viết sách,con không bình tâm tịnh khí,thì thật không đúng,con phải cất những bước đi bình an,dẫn dắt chúng sanh đến bến bờ chân lý,lấy tài sản chân lý của con bố thí cho những người cần chân lý,cho họ có được lương thực của tâm linh,tuy hy sinh hưởng thụ của bản thân nhưng là một dũng sĩ thật sự.Những năm gần đây,con vì đạo vụ hy sinh sự nghiệp,vì người đời xả bỏ da thịt,tuy con đi theo tinh thần Đại Vũ trị thủy nhưng phải học sự tự tại giải thoát của phật đà.Bởi nếu chỉ nhờ ý chí xông xáo thì không đủ đâu,chỉ dựa vào sức mạnh hữu hình thì có giới hạn.Do đó phải lấy động lực vô hình lâu dài làm chỗ dựa,không nên sợ người ta hủy báng mà đau lòng cũng đừng vì sự khen ngợi của người khác mà vui sướng,vì những thứ đó không thật tại và dư thừa.Hiền đồ,sự việc trên đời không có tuyệt đối,con không nên ôm ấp thật nhiều hy vọng cũng đừng mong người khác luôn thuận theo con,hãy như hư không của thung lũng mà dung nạp người,cũng như biển lớn chứa đựng nước từ muôn sông,chứ không như một cái bàn chỉ để được một vài thứ,như cái ghế chỉ ngồi được một người.Hiền đồ,làm một người gieo truyền chân lý,không thể không có phiền não mà phải xem nhẹ phiền não,làm một người có sự nghiệp phi phàm không thể không sân hận mà phải xem sân hận như không,con có thể làm được như vậy thì là người thành công.Hiền đồ,ta biết yêu cầu của thầy làm khó cho con,nhưng thà rằng con hận ta nhưng hy vọng con có thể yêu thương chúng sanh,đó là lời của ta.
Thái sinh: lời của ân sư,từng câu từng câu khắc ghi trong tâm,con xin ghi nhớ suốt đời.
Tế phật: được rồi,hôm nay thời gian đã trễ,ta về trời đây.
Thái sinh: cung tiễn ân sư.

HỒI 12: THĂM BỒ TÁT GIỚI THIỆU HOÀN CẢNH THÙ THẮNG CỦA THẾ GIỚI CỰC LẠC.

Tế phật: haha,chư sinh lâu rồi không gặp,hôm nay trong đường lại có thêm tấm bảng đen,chắc là dùng cho việc giảng đạo,lão nạp nhìn thấy thật vui,vì chư sinh Thánh Thiên một lòng một dạ tinh tấn hướng thượng,tinh thần siêng năng nổ lực như vậy mới là người tu hành thật sự.
Thái sinh: bổn đường chuẩn bị tấm bảng đen là để ân sư thượng đài giảng đạo.
Tế phật: hiền đồ,không ngờ con cũng biết phân công đó,công việc giảng đạo còn phải lao nhọc ta hay sao ?
Thái sinh: không phải,vì có nhiều người rất thích nghe ân sư giảng đạo nên con mới thỉnh thị thầy.
Tế phật: thật ra trò ngoan nên tự huấn luyện mình,công việc này con phụ trách là thích hợp nhất.
Thái sinh: có thể sao ?
Tế phật: nếu như con không làm thì vĩnh viễn không thể,nếu con cố gắng làm thì sẽ thành công.
Thái sinh: ân sư nói như vậy thì con thử xem sao.
Tế phật: được rồi,hôm nay khởi hành sớm chút xíu.
Thái sinh: ngu đồ đã ngồi vững,xin ân sư xuất phát.
Tế phật: hôm nay mưa gió bão bùng,lão nạp thấy người đời núp ở nhà coi ti vi,duy chỉ chư sinh Thánh Thiên xúm bên sa bàn xem loan tự,thật có ý nghĩa.
Thái sinh: haha,bọn họ xem truyền hình,chúng ta xem truyền thánh linh,bọn họ xem thật hứng thú,chúng ta xem mà pháp hỷ xung mãn.
Tế phật: hôm nay vì để cho con hiểu rõ thế giới tây phương cực lạc cách khổ hải hồng trần bao xa,do đó trên đường vân du sẽ kéo dài thời gian.
Thái sinh: thì ra là vậy,hèn chi lúc nãy đệ tử thấy thế giới dục giới và sắc giới,hiện tại lại thấy thế giới vô hình vô sắc,đúng là kỳ diệu.
Tế phật: đợi một chút là sẽ thấy thế giới cực lạc.
Thái sinh: không ngờ thế giới cực lạc siêu xuất tam giới,đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Tế phật: con hình dung như vậy không đúng.
Thái sinh: đúng vậy,thế giới cực lạc thật sự quá rộng lớn,không như hoàn cảnh cõi phàm quá chật chội,cuộc sống lại căng thẳng như vậy.
Tế phật: trước mặt là Thanh Tịnh bồ tát,Thái sinh mau đảnh lễ.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ tham kiến bồ tát,xin bồ tát chỉ dạy nhiều.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,hôm nay quí đường phụng chỉ viết sách này,là sự kỳ vọng của chư bồ tát tại tây phương,đặc biệt là hôm nay,ta không quản ngàn dặm xa xôi đến tiếp dẫn là do đức đại từ đại bi a di đà phật ra chỉ dụ.
Thái sinh: thì ra là vậy,đúng là thật cảm tạ,nhưng ngày nay do loan đường hoằng dương phật pháp,đúng là thật hiếm có.
Bồ tát: hiền sinh,không lẽ con lại có sự phân biệt môn hộ ?
Thái sinh: không dám,không dám,chỉ vì quyển du ký này là một đại kỳ tích lại vừa có tính đột phá.
Bồ tát: hiền sinh nói như vậy thật đúng,ngày nay phật pháp nhờ loan môn tuyên dương,đó là bất đắc dĩ,vì đại từ đại bi a di đà phật nhìn thấy chúng sinh đời mạt căn tánh ám muội,lại thấy loan môn đặc biệt phổ biến,do đó mới nghĩ đến chọn loan môn viết quyển sách du ký này,phát dương pháp môn tịnh độ,hiền sinh lại có duyên với phật ta,với tấm lòng chí thành hoằng nguyện độ thế nên mới có nhân duyên viết sách hôm nay.
Thái sinh: Ồ,đúng là thật may mắn.
Bồ tát: lúc này đã đến rồi,chúng ta hóng mát dưới cây đi.
Thái sinh: đến nơi đây,xa rời phàm trần nhiễu nhương,thật trang nghiêm sáng sủa,đệ tử không biết hình dung ra sao,chỉ lấy 4 chữ <chỉ biết tán thán> làm chứng cho người đời thôi.....xin hỏi bồ tát,thế giới cực lạc có nhiều bồ tát như vậy,họ tu như thế nào vậy ?
Bồ tát: có tâm tắc thành,có chí tắc thành,có tín tắc thành,đó là yếu tố chính thành bồ tát.
Thái sinh: trước mặt chim nước hót ra pháp âm êm dịu,làm con cảm giác thân tâm khinh an,pháp hỷ xung mãn,đúng là vi diệu.
Bồ tát: những loại chim nước này không phải do tội báo hóa sanh mà là do nguyện lực của phật a di đà tác thành,mục đích là làm cho pháp âm luôn lưu chuyển.
Thái sinh: đúng là vi diệu,xin hỏi bồ tát cây gỗ ở đây sao giống cây trường xuân vậy ?
Bồ tát: những cây gỗ này cũng do nguyện lực của đại từ đại bi a di đà phật tạo thành,do đó 4 mùa không tàn,suốt năm xanh tốt,một khi gió thổi vào sẽ làm phát sanh pháp âm vi diệu.
Thái sinh: Ồ,con đã cảm giác được pháp âm đó,sau khi nghe,cả người thanh tịnh,có công năng rửa sạch phiền não,lại làm con có ý muốn niệm phật.
Bồ tát: haha,do đó những người vãng sanh đến thế giới cực lạc,một khi nghe được pháp âm,tự nhiên niệm phật.
Thái sinh: những con đường này đều là màu vàng ròng,lại rất ngay ngắn,trang nghiêm hơn nền đất gạch bông tại nhân gian nhiều.
Bồ tát: đương nhiên rồi,mặt đất toàn phủ đầy cát vàng,cũng do nguyện lực của đại từ đại bi a di đà phật tạo thành một thế giới lý tưởng,do đó nếu người đời yêu thích vàng bạc,không bằng niệm phật vãng sanh sẽ ở chung với vàng ròng suốt ngày.
Thái sinh: haha,người giàu lấy vàng làm đồ trang sức,không ngờ đến thế giới cực lạc,vàng trở thành vật đạp dưới chân,ở đâu cũng có,đúng là khác nhau một trời một vực.
Bồ tát: haha,hiền sinh ví dụ thật hay.
Thái sinh: không dám,không dám,bồ tát quá khen,....xin hỏi bồ tát,ở đây đã siêu xuất tam giới,sao còn có hình tướng ?
Bồ tát: đó là do công đức bất khả tư nghì của đại từ đại bi a di đà phật tác thành,con xem,ở đây bồ tát nhiều vô lượng như vậy,làm sao còn trong tam giới.
Thái sinh: nếu đã siêu xuất tam giới,tại sao phàm phu nghiệp chướng sâu dày có thể vãng sanh.
Bồ tát: đó là do nguyện lực của đại từ đại bi a di đà phật,cần phải biết,chúng sanh như đang hai tay bám vào bờ vực,phải gấp gút cứu trợ.Tu các pháp môn khác như cố gắng leo lên trên vực thẳm nhưng nếu không đủ sức thì sẽ rơi xuống hố sâu.Còn tu trì pháp môn niệm phật thì không như vậy,như đang leo mà gọi người bên trên giúp đỡ,cuối cùng sống sót.Do đó người trước dựa vào tự lực mà leo,sức mạnh có hạn;người sau nhờ vào sức của mình lẫn của người thì dễ thoát hơn,vì thế mà khác nhau rất xa.
Thái sinh: nếu nói như vậy thì chỉ cần nhất tâm niệm phật,phật bồ tát sẽ nhiếp thọ tiếp dẫn.
Bồ tát: lẽ đương nhiên là "ngàn người tu ngàn người giải thoát,vạn người tu vạn người giải thoát".
Thái sinh: đây đúng là phúc âm quan trọng,vậy con cũng sẽ niệm phật thôi.
Bồ tát: hiền sinh có phải nghĩ đến vấn đề gì phải không ?
Thái sinh: cõi phàm thật đau khổ,mọi thứ trong cuộc sống,áp lực rất lớn,ví dụ như : lên lớp là cái cửa chật hẹp,do đó đi học rất khổ,kiếm việc làm cũng là cái cửa hẹp,cạnh tranh kịch liệt,so tới so lui,chỉ có niệm phật là hơn cả,tu trì dễ dàng,cái cửa thật rộng,đây không phải là một phúc âm lớn sao ?
Bồ tát: hy vọng con có thể đem phúc âm này nói cho người đời.
Thái sinh: Ừ,nhưng phải cần nhiều người thiện tâm ủng hộ mới được.
Bồ tát: lẽ đương nhiên,nhưng ta tin rằng người đời sau khi đọc sách này sẽ nhiệt liệt trợ in.
Thái sinh: hy vọng như vậy,càng hy vọng những người trợ in cực lạc thế giới du ký đều được phật bồ tát gia bị.
Bồ tát: nhất định rồi.
Tế phật: thời gian đã trễ,ta nghĩ viết sách đến đây tạm ngừng,mau khấu biệt bồ tát.
Thái sinh: đệ tử khấu biệt bồ tát,cảm tạ bồ tát khai thị.
Bồ tát: hiền sinh miễn lễ,sau này lại gặp.
Tế phật: hiền đồ ngồi vững,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: Thánh Thiên đường đã đến,Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 13: THĂM TỔ SƯ THUẬT ĐẠO LÝ THẬM THÂM VI DIỆU.

Tế phật: người tu hành không được xem bề ngoài mà nhận định người,nếu không dễ lọt vào chấp trước cực đoan,vào mạt thế đến nay,người đời trí tuệ thô thiển,bệnh chấp rất nặng,chỉ xem bề ngoài mà cho rằng đó là phật sống để lễ lạy,nếu như hôm nay lão nạp đi trên đường,có lẽ chẳng ai thèm nhìn,haha,phật sống thật,phật sống giả,trò ngoan biết được là tốt.
Thái sinh: ân sư nói câu này làm con không biết nên cười hay nên khóc,người đời đều muốn tìm bảo vật,bảo vật lại ở trong tâm,người đời đều muốn tu đạo,đạo ở hai bên,người đời muốn thấy phật sống,phật sống không ai nhận ra.
Tế phật: haha,không nhận ra mới tốt,lão nạp càng tự tại,cũng như con vậy,ở trước mặt con tìm Thái sinh,không biết Thái sinh chính là con.
Thái sinh: ân sư thật biết đùa.
Tế phật: trò ngoan,con không thấy hàng giả mạo sao,rất nhiều đó,ví dụ : đồ trang sức mạ vàng rất giống vàng thật,đá cẩm thạch qua xử lý như đá quí,thủy tinh qua xử lý rất giống kim cương.
Thái sinh: haha,ân sư như một viên bảo châu thật sự,bên ngoài phủ đầy bụi trần,có ai biết được,haha.
Tế phật: vậy thì cho con mượn được rồi.
Thái sinh: được ạ,trò ngu sẽ lau sạch sẽ để chiếu rọi người đời,dẫn dắt người có duyên đi vào con đường quang minh sáng sủa.
Tế phật: bây giờ không phải là đã mượn cho con hay sao ?
Thái sinh: đúng vậy cảm tạ ân sư.
Tế phật: bắt đầu xuất phát.
Thái sinh: con đã ngồi vững đài sen,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: nghĩ đến câu "nhân bất khả mạo tướng" thì ta nhớ đến lục tổ đại sư,ông ta ngộ đạo sâu sắc nhưng dung mạo bình thường,lại không biết chữ,cứ nghĩ ông ta là người công nhân bình thường.Còn có Huệ Minh đại sư cũng như vậy,có một lần tại Hồ Bắc,chùa Qui Nguyên mời ông giảng kinh,toàn bộ chúng tăng và phật tử xếp hàng đợi chờ 3 ngày mà vẫn không thấy bóng dáng của ông ta,mọi người cảm thấy kỳ lạ thay,đợi đến ngày thứ tư,vị trụ trì trong lúc ăn cơm nhận ra Huệ Minh đại sư mới lật đật tiếp giá tại chay đường ,thì ra Huệ Minh đại sư đã đến chùa Qui Nguyên 5 ngày trước nhưng không ai phát giác ra,haha,những vị đại sư thời trước giải thoát như vậy,tự tại như vậy.
Thái sinh: haha,đây đúng là "chân nhân bất lộ tướng".
Tế phật: do đó,cái thể xác này có gì hay đâu,qua mấy mươi năm là thành đống xương khô,nếu như không tận dụng lúc còn sống siêng tu giới định tuệ,trừ đi tham sân si,đợi khi xác thân trở thành đống cát vàng thì hối hận đã muộn.
Thái sinh: nghiệp lực đúng là lợi hại thật.

Tế phật: nghiệp lực có thể chia làm 3 loại :
1.Cộng nghiệp - là nghiệp của cộng đồng.Nghiệp lực của cộng đồng là sao ? là nghiệp do tâm của người trong xã hội tác thành,tâm người hướng thiện thì cộng nghiệp thiện,cuộc sống như thế giới đại đồng,an định tường hòa;tâm người hướng ác thì cộng nghiệp ác,cuộc sống như tận thế vậy,người nào cũng bất an.
2.Gia nghiệp - là nghiệp của cả nhà,như tổ tiên phụ mẫu thường xuyên tạo lập công đức thì con cháu đời sau hưởng phước vô cùng,còn tổ tiên phụ mẫu tạo nghiệp không dừng thì đời con cháu sau này sẽ lụn bại hoang tàn.Đúng với câu "tích thiện chi gia tất hữu dư khánh,tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương".
3.Cá nghiệp - là nghiệp của cá nhân mình tạo,cũng là sai lầm của tâm khẩu ý tạo ra đem lại hậu quả đau khổ cho mình.
Được rồi,đến thế giới cực lạc rồi,mau đảnh lễ tịnh thổ tổ sư.

Thái sinh: đệ tử đảnh lễ tham kiến tổ sư.
Tổ sư: hiền sinh miễn lễ,mời đứng dậy.
Thái sinh: đa tạ tổ sư từ bi.
Tổ sư: hiền sinh mang thân cư sĩ,cả nhà tu hành,vậy đạo lý "tại gia xuất gia,tại thế xuất thế,xuất thế nhập thế",con nên thâm nhập thể ngộ.
Thái sinh: vâng ạ,mong tổ sư từ bi khai thị.
Tổ sư: hiền sinh,đạo tràng nơi nào cũng có,gia đình tức là đạo tràng,chân tâm tức là đạo tràng,thành tâm tức là đạo tràng,lương tâm tức là đạo tràng,tín tâm tức là đạo tràng,từ bi tức là đạo tràng,nhẫn nhục tức là đạo tràng,nhưng đạo tràng thật sự lại trong tự tâm,không phải trên hình sắc.Ngày nay,người tu hành tại gia,nếu có thể tạo dựng hình ảnh gương mẫu,lúc nào cũng nhẫn nhục,hy sinh cống hiến,không tham không tranh,không thủ không xả,đó tức là gia đình đạo tràng.
Thái sinh: sao gọi là "không thủ không xả".
Tổ sư: "không thủ không xả",là cảnh giới cao nhất của thiền tông,"không thủ" là trong lòng không khởi lòng tham vọng niệm,đúng như là"tưởng thủ đắc chi tâm"."bất xả" là trong lòng không khởi ngã tưỡng chấp trước,đúng với câu"xả bất đắc chi niệm".đây chính là "bất thủ bất xả".
Thái sinh: không ngờ tâm cảnh của thiền tông lại thâm sâu như vậy,trách sao người đời khó nắm bắt bản ý chân thật của nó.....xin hỏi tổ sư "tại thế xuất thế" là ý gì vậy ?
Tổ sư: "tại thế xuất thế",là thân tại thế tục,tâm rời thế tục.đúng với câu "đi qua vườn hoa thân không dính một lá".
Thái sinh: xin thỉnh tổ sư từ bi khai thị,thế nào là "xuất thế nhập thế".
Tổ sư: xuất thế là tâm xuất thế,có tâm xuất thế là đạo tâm,là phật tâm.tâm phật,tâm đạo không được độc hưởng nên quản bố cho chúng sanh,độ người hữu duyên như tài thí,pháp thí,vô úy thí,nhập thế cứu khổ cứu nạn,đó là công việc nhập thế.Vì thế,xuất thế nhập thế là tinh thần của bồ tát.
Thái sinh: cảm tạ tổ sư từ bi khai thị,ngu sinh học được nhiều lợi ích.
Tổ sư: thật ra,công việc hiền sinh làm hôm nay chính là "xuất thế nhập thế".
Thái sinh: đệ tử không dám,đệ tử tài sơ học kém,không xứng "xuất thế nhập thế".
Tổ sư: xuất thế nhập thế,không phân giai cấp cao thấp,chỉ cần có một tấm lòng chân thành cứu độ chúng sanh,lúc nào cũng hành bồ tát đạo,từ bi,nhẫn nhục,trì giới,thiền định,bố thí,tinh tấn,đó chính là công phu xuất thế nhập thế.
Thái sinh: tổ sư quá khen,đệ tử sao có thể so bì với bồ tát,như thế không phải xúc phạm chư thiên thánh chúng sao ?
Tổ sư: hiền sinh,con phải biểt "dây cưa gỗ gẫy,nước nhỏ gạch thủng,tâm chuyên sự thành",chính vì sau khi lập đại nguyện,con toàn tâm toàn sức làm công việc phổ hóa.Sự thành tựu của Thánh Thiên đường hôm nay,nếu không phải nhờ vào nguyện lực của con thì đã bị bụi trần chôn mất.
Thái sinh: tổ sư quả nhiên thần thông quảng đại,ngu sinh một niệm một tâm đều chạy không khỏi tuệ nhãn của tổ sư.
Tổ sư: hiền sinh có biết để tu hành thì sức mạnh nào lớn nhất không ?
Thái sinh: sức mạnh nào ?
Tổ sư: đó là sức mạnh phát ra thệ nguyện từ trong tâm.
Thái sinh: vì sao ạ ?
Tổ sư: vì một người phát nguyện từ trong tâm thì sẽ nhớ mãi,đó sẽ là sức mạnh lớn nhất giúp tu hành,giống đại thệ nguyện độ sinh của quan thế âm bồ tát,nhờ vậy mới có thành tựu như ngày nay,nếu như quan thế âm bồ tát lúc bắt đầu tu hành không phát đại nguyện như vậy thì làm sao thành tựu sự thật "nhà nhà quan thế âm".Lại như địa tạng vương bồ tát có đại nguyện "địa ngục không trống thề không thành phật",do đó Ngài trở thành đại giáo chủ của địa ngục,cũng như Huyền Trang đại sư lập nguyện đi tây phương lấy kinh,kết quả là đã hoàn thành sứ mệnh,những chuyện thật như vậy nói lên rằng chỉ cần có một ý nguyện kiên định đốc thúc sau lưng làm cho họ tinh tấn không ngừng nên sẽ thành công.Do đó,niệm phật vãng sanh tây phương cũng vậy,cần phải phát nguyện từ tâm,nguyện sanh thế giới tây phương cực lạc,một lòng không đổi,nếu được như vậy thì vãng sanh có hy vọng rồi.
Thái sinh: cảm tạ tổ sư khai đạo,đệ tử hấp thu được nhiều lợi ích.
Tế phật: hôm nay thời gian đã trễ,hiền đồ đảnh lễ bái biệt tổ sư,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: đệ tử đảnh lễ khấu biệt tổ sư.
Tổ sư: hiền sinh miễn lễ,mau đứng dậy.
Tế phật: hiền đồ ngồi vững,chuẩn bị về đường.
Thái sinh: con đã ngồi vững,xin ân sư khởi hành.
Tế phật: Thánh Thiên đường đã đến,Thái sinh hạ đài sen,hồn phách nhập thể.

HỒI 14: TẾ PHẬT GIẢNG ĐẠO,ĐẠO TRUNG HỮU ĐẠO,HIỀN SINH NGHE LÝ,LÝ TRUNG HỮU LÝ.

Tế phật: haha,"sắc không mê,người người tự mê",người đời thật đáng cười,trước mắt chỉ là tờ giấy mỏng nhưng khi thêm hình ảnh mỹ nữ in lên thì làm cho người già tâm động,người trung niên khuynh tâm,người thanh niên tình mê,người thiếu niên ý loạn,haha,đúng là thật kỳ diệu.
Thái sinh: lời ân sư hôm nay sao giống lời con cá mẹ nhắc con cá con trong hồ :"không được ăn mồi nhử,không được ăn mồi nhử",nhưng cá con không nghe lời,cứ muốn thử xem,kết quả là dính câu.
Tế phật: bởi vậy mới nói,người tu hành,cần phải có diệu trí tuệ quan sát trí,bởi vì người có diệu trí tuệ quan sát trí,thì khi nhìn,khi thấy,khi nghĩ đều thâm nhập vấn đề,mà không phải vấn đề thô thiển.Ví như có một cô gái,ăn diện rất xinh đẹp làm cho người nam sau khi nhìn phát sinh hâm mộ và ái luyến,nhưng trong mắt lão nạp,ta nói cô ta không đẹp.
Thái sinh: vì sao ạ ?
Tế phật: vì khi cô ta đi đến cái ao thì những con cá sẽ lặng xuống hết;đi đến cạnh cây,chim trên cành lại bay hết,đi trên đất,con kiến lại sợ bị đạp chết,có gì đẹp đâu.
Thái sinh: vì chúng nó không có nhãn quang ?
Tế phật: nhãn quang không phải vạn năng.
Thái sinh: vì sao vậy ?
Tế phật: con không tin thì đi vào chỗ tối xem có thấy gì không ?
Thái sinh: không thấy được.
Tế phật: có thể thấy thân thể của mình không ?
Thái sinh: không nhìn thấy,chỉ thấy trước mặt một mảnh đen tối.
Tế phật: không nhìn thấy thân thể có phải là con đã mất rồi không ?
Thái sinh: không,con vẫn còn nhận biết được mà.
Tế phật: đó chính là chân lý linh hồn bất diệt,do đó,người đời muốn chứng thực "duy vật luận" thì mở đèn sáng,muốn chứng minh "duy thức luận" thì tắt đèn,tự nhiên có thể lãnh ngộ một ít,không cần lão nạp nói khô cả họng để phân biện đâu.
Thái sinh: ân sư nói đúng,con mắt không phải vạn năng,nó chỉ hữu dụng trong thế giới hữu hình còn trong thế giới vô hình thì vô dụng.Ví như người trong mộng,không cần dùng mắt vẫn có thể thấy được tất cả,không dùng tai vẫn nghe được âm thanh,không dùng miệng mà có thể nói chuyện,đó đúng là thật vi diệu,có phải không ?
Tế phật: do đó tất cả đều là pháp nhân duyên.
Thái sinh: pháp nhân duyên là sao ?
Tế phật: pháp nhân duyên là nhân duyên hòa hợp tắc sanh,nhân duyên không hợp tắc không sanh,ví như con người tại thế gian muốn nhìn một đồ vật thì cần 5 loại nhân duyên mới thấy,nếu như không đủ 5 loại nhân duyên này thì không thấy được.
Thái sinh: thật sao ?
Tế phật: nếu không tin thì ta phân tích cho nghe,thứ nhất là người này cần có cảm giác của ý thức,anh ta mới cảm giác được.Thứ hai là anh ta không bị mù,nên anh ta mới nhìn thấy.Thứ ba là phải có ánh sáng.Thứ tư là vật phải có hình thể mới nhìn được.Thứ năm là không có vật ngăn trở ở giữa mắt và vật.
Thái sinh: vậy con người sống trong thế gian khổ hải này cũng là nhân duyên hòa hợp sao ?
Tế phật: đúng vậy,con người sống tại thế gian cũng do nhân duyên hòa hợp tác thành,nói ở bên trong là nhân quả nghiệp lực mới tạo thành "nhân",cũng ví như là "hạt giống",nói ở bên ngoài là thân thể cha mẹ gọi là "duyên",cũng ví như là "mảnh đất",vì thế hạt giống gieo vào mảnh đất,khai hoa kết trái,cũng ví như nhân quả nghiệp lực của mình phối hợp với thân thể cha mẹ sanh ra một con người.Còn nếu không đủ nhân duyên thì không có con người,nguyên lý là như vậy.
Thái sinh: vì thế linh hồn học có lúc bị người đời cho là mê tín,thật là oan uổng thay ?
Tế phật: vấn đề này cứ như tây y không thừa nhận châm cứu của đông y,y học không thừa nhận sự tồn tại của khí mạch vậy,vì khí mạch trong người không có hình tướng như mạch máu và gân xương,nhưng khí mạch thật sự tồn tại.Do đó,trí tuệ của con người là có hạn,nếu như con người một lòng muốn tìm hiểu thế giới hữu hình này thì như vào "mê hồn trận" vậy,không biết cách nào ra.Vì thế,thế giới hữu hình là sinh sinh hóa hóa,là không ngừng luân hồi,chỉ có mưu cầu trí tuệ vĩnh hằng mới thoát khỏi phiền não và đau khổ.
Thái sinh: ân sư nói đúng,nếu như người đời cho rằng "người chết như đèn tắt",thì thế giới này sẽ đại loạn mất,vì ai cũng chỉ lo cho mình mà không màng lợi ích của người khác,càng không sợ nhân quả sau khi chết,nếu như vậy,xã hội sẽ xuất hiện cướp đoạt,mạnh hiếp yếu,đến sự trói buộc của pháp luật cũng bó tay.

Tế phật: bởi vì trong lúc khoa học càng tiến bộ,quan niệm đạo đức càng bạc nhược,lại có một số người nghĩ rằng mình đang ở đỉnh điểm của thời đại,thật ra là đến đường cùng rồi.Do đó,phật đà ở 2500 năm trước đã có dự ngôn: sau khi ta<thích ca mâu ni phật> niết bàn 1000 năm là thời kỳ chánh pháp,2000 năm là thời kỳ tượng pháp,2000 năm trở về sau là thời kỳ mạt pháp.Thời kỳ chánh pháp,học phật dễ dàng.Thời kỳ tượng pháp,học phật đã khó.thời kỳ mạt pháp,chúng sanh căn tánh mê muội,học phật càng khó,nhưng nếu chịu khó niệm phật thì lại khác,bởi vậy nên biết,pháp môn niệm phật quí báu như thế nào ?

Thái sinh: thật đúng vậy,ân sư vì tiếp dẫn nhiều người học đạo hơn,tốn hết tâm sức,hôm nay lại thay đổi cách hóa độ,tin rằng sau khi quyển sách này xuất bản,nhất định trân quí dị thường,người người trợ in,người người tranh đọc,người người niệm phật,mọi người đều là phật tâm phật khẩu phật bồ tát,sống trong sa bà thế giới như phật quốc,lấy phàm trần hóa thành liên bang mới là ý nghĩa chính của quyển sách này.
Tế phật: haha,a di đà phật,thiện tai,thiện tai,hôm nay thời gian đã trễ,hồi du ký này hoàn thành tại Thánh Thiên đường.
Thái sinh: haha,thật vi diệu,không ngờ Thánh Thiên đường cũng ăn gian được một hồi.
Tế phật: đây chính là "tâm tịnh tức cõi phật tịnh".
Thái sinh: a di đà phật,thiện tai,thiện tai.
Tế phật: ta về đây.

HỒI 15: SƯ ĐỒ LUẬN ĐẠO,VIÊN MÃN VIÊN THÔNG,NGUYỆN NGƯỜI NGƯỜI THÀNH PHẬT THÀNH TIÊN,THÀNH THÁNH THÀNH HIỀN.

Tế phật: trước tác du ký,khổ nhọc chư sinh,quyển du ký này tuy khá ngắn nhưng tâm nhớ nghĩ đến chúng sanh của tiên phật thì miên trường,hy vọng người đời xem niệm phật quan trọng hơn sinh mạng của mình,nỗ lực niệm phật mới lìa khổ được vui,siêu thoát khổ hải.
Thái sinh: lời của ân sư làm như quyển du ký này sắp kết thúc vậy,như thế thì sơ sài quá.
Tế phật: tiên phật suy tính khổ tâm,một lòng quyết định làm đơn giản,chỉ cầu cốt tủy thôi,nếu xem quyển du ký này như tiểu thuyết thì thật là ngu dại,là người vô phước.
Thái sinh: sao lại kết thúc nhanh như vậy ?
Tế phật: cũng chỉ vì khoản tiền trợ in khó được,vì muốn lưu truyền xa rộng nên không thể không giảm bớt,do đó sau khi trải qua sự thương lượng của tiên phật đã kết thúc sớm.
Thái sinh: thì ra là vậy.
Tế phật: haha,hôm nay đúng 15,cũng là hồi cuối của cực lạc du ký,ta nghĩ khỏi đi nữa,đến ngắm trăng được rồi.
Thái sinh: ngắm trăng như thế nào ?

Tế phật: bây giờ ta dạy con ngắm trăng,mỗi tháng 15 âm lịch là lúc trăng tròn,tu hành muốn công đức tròn đầy thì phải như mặt trăng hôm nay vậy,sạch sẽ trong sáng,tròn đầy không khuyết.Đường viền ngoài trăng tròn là một cái vòng,đạo lý giống như một cái vòng,quay tới quay lui,có thể cao có thể thấp,có thể buông có thể thu,từ bên trái đi lên,từ bên phải đi xuống,từ bên phải đi lên,từ bên trái đi xuống,như thế gọi là viên thông,cũng là viên dung,càng là viên mãn,tu hành cũng vậy,nếu nhưng giảng đạo lý quá hà khắc thì không viên thông,quá dễ dãi thì không hợp trung đạo,quá nghiêm túc thì thật gượng gạo,cũng như trái banh vậy,trái banh hình tròn nên có thể lăn được,nếu như nó hình tam giác hay đa giác thì lăn không được bao lâu sẽ ngừng lại.Ví như bánh xe vậy,vì bánh xe hình tròn nên xe mới chạy được,nếu như bánh xe hình tam giác hay tứ giác thì người ngồi xe thật đau khổ,giảng đạo cũng vậy,phải như trái banh,bánh xe mới được,nếu không thì người nghe mê vọng,người nói hồ đồ,do đó giảng đạo,thuyết đạo phải biết đạo từ đâu đến,đạo từ vô cực đến,vì thế đạo là một mảng trống vắng thanh tịnh viên mãn,con người nếu có thể lãnh ngộ đạo lý của vô cực thì làm sao xảy ra chướng ngại được,chỉ cần tự mình thường xuyên giác ngộ,tìm gốc tìm nguồn,không bị ngoại duyên thế tục phiền nhiễu,thân này là phật,phật tại tự tâm,tự tâm là phật,phật và chúng sanh bình đẳng,chỉ khác là mê hay ngộ,người mê tự cho mình là lớn - càng mê,đó là tánh của chúng sanh,người ngộ tự cho mình nhỏ,một niệm giác ngộ như thế,lúc nào cũng ôm phật tâm phật niệm,niệm niệm giác tánh,niệm niệm vô niệm,niệm niệm vô trụ thì là người phi phàm.
Do đó người mê tự mê và làm người khác mê,cống cao tự đại,nâng cao bản thân,phê bình người khác,nghĩ là việc vui,chúng sanh mê muội,chấp trước không buông,ta hy vọng quyển sách này sau khi hoàn thành có thể khơi dậy giác tánh của chúng sanh,lúc nào cũng tự kiểm điểm,phản quang tự chiếu,không nên làm chuyện xằng bậy,nên biết kinh kim cang có nói: " không thể lấy 32 tướng mà thấy như lai,nếu lấy 32 tướng thấy như lai thì chuyển luân thánh vương cũng là như lai".Do đó mà thấy,phật tại tâm cầu,không phải hướng ngoại,tự tánh là phật,tự tánh là chơn.

Thái sinh: hình như ân sư hôm nay tâm huyết sôi sục,thuyết đạo liên miên,trò ngu thể ngộ được nhiều ích lợi,chúng sanh tánh mê,tin rằng trải qua lời kêu gọi thống thiết của ân sư sẽ thức tỉnh,sẽ hướng vào trong tâm khai quật bảo vật.
Tế phật: haha,hiền đồ quả thật không đơn giản,có thể cho chúng sanh một viên bảo vật vô giá,lão nạp hy vọng chúng sanh mau tìm lại bảo vật này,cố gắng lau sạch,cố gắng trân trọng,một khi mất đi thì sẽ rơi vào lục đạo luân hồi.
Thái sinh: ân sư nói đúng,nhưng miếng bảo vật này gần như đã mất dạng trong tâm hồn con người,vậy họ làm sao biết bảo vật mà ân sư nói là cái gì.
Tế phật: hiền đồ,con nói đúng,hôm nay,ta nhân dịp này nói rõ cho chúng sanh biết vật báu tâm linh này,để họ có thể ứng dụng,bất luận là ở đâu,tại nơi công cộng,tiếp xúc với người khác hay trong gia đình,có thể làm bùa hộ thân tốt,cũng là vật báu hộ thân đời đời kiếp kiếp.
Thái sinh: vậy thì làm phiền ân sư.
Tế phật: haha,bảo vật này người nào cũng có,chỉ có chôn sâu hay cạn,có cái đã rỉ sét,nhưng không quan trọng,chỉ cần con nhẫn nại,từ từ lau sạch thì cũng như lúc đầu vậy.
Thái sinh: thật sao ?
Tế phật: đương nhiên rồi,chẳng lẽ lão nạp lại lừa người ?
Thái sinh: vậy thì khai quật vật báu này như thế nào ?
Tế phật: rất đơn giản,chỉ cần trong tâm khởi phát hỷ duyệt niệm phật.
Thái sinh: được vật báu này có lợi ích gì không ?
Tế phật: Ồ,quá ích lợi chứ,1.có thể làm cho thân tâm khỏe mạnh;2.làm cho gia đình viên mãn;3.làm cho xã hội an hòa;4.làm cho người bệnh lành bệnh;5.làm cho bản thân vãng sanh cực lạc.
Thái sinh: thật tốt quá.
Tế phật: lẽ đương nhiên,chỉ có những người ngoan cố,không tin lời lão nạp,lòng tin không đủ,thì bảo vật sẽ trở nên rỉ sét,sản sinh độc tố,những người như vậy chỉ có thể ôm bệnh đau đớn,trầm luân bể khổ thôi.
Thái sinh: ân sư nói đúng,phàm người nào muốn tìm lại vật báu vô giá thì mỗi ngày cố gắng phát tâm hỷ duyệt niệm phật,báu vật tự nhiên được,khi được báu vật rồi thì tất cả đều trở thành đồ phế thải.
Tế phật: haha,tự tâm là báu,tự tánh là báu,tự tâm là phật,tự tánh là phật,phật ở trong tâm,phật vốn không rời,muốn thành phật,muốn thành quỉ,tự mình lựa chọn,muốn sáng sủa,muốn đen tối,tự mình chọn;muốn cực lạc,muốn địa ngục,tự mình tìm kiếm,lão nạp đã nói hết lời,chúng sinh không giác ngộ thì ta làm được gì,hiền sinh đại nguyện,thân tâm mệt mỏi thì làm được gì,haha.
Thái sinh: haha,ân sư cười đời,trò ngu cũng cười một cái.
Tế phật: haha,kết cục cũng xong trách nhiệm.
Thái sinh: haha,con cũng tạm thời an lòng,cảm tạ ân sư không từ lao nhọc vì chúng sinh phấn đấu đến cùng.
Tế phật: lão nạp lao nhọc đã quen từ lâu.
Thái sinh: ân sư được mọi người ngưỡng mộ sùng bái là đúng thôi.
Tế phật: hôm nay đến đây chấm dứt,nguyện cực lạc du ký phổ hóa khắp nơi,ánh sáng Thánh Thiên chiếu rọi thế nhân.
Thái sinh: nguyện Thánh Thiên độc giả đều thành thánh thành hiền,thành tiên thành phật.
Tế phật: ta về đây.
Thái sinh: khấu biệt ân sư.....

xin thường niệm "Nam mô a di đà phật".

HẾT.
RANDOM_AVATAR
lyquochoang
 
Bài viết: 2
Ngày tham gia: Chủ nhật 13/03/11 15:08
Cảm ơn: 0 lần
Được cám ơn: 0 lần

Quay về Văn hoá tôn giáo - tín ngưỡng

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến2 khách