viendabuon đã viết:ở Việt Nam các tệ nạn như đĩ điếm, lưu hành các băng đĩa sex... bị lên án rất gay gắt,hay như vụ Hoàng Thùy Linh mới đây...Vậy tại sao các vấn nạn này lại được xem là :"văn hóa",là"văn hóa đồi trụy" như thế thì các tệ nạn này có giá trị gì ,thưa thầy
Tôi nói rằng mọi thứ do con người tạo ra đề có giá trị, nhưng giá trị là khái niệm có tính tương đối, để đánh giá, phải xét trong hệ toạ độ của nó. Lấy ví dụ hiện tượng đĩ điếm:
Chủ thể = người phụ nữ bán dâm;
Không gian = khu vực hoạt động quy ước của những người mua bán dâm (vd: đường Huyền Trân Công Chúa, các nhà nghỉ, nhà khách loại thấp...);
Thời gian = buổi tối.
Trong hệ toạ độ C-K-T đó, hiện tượng đĩ điếm có giá trị:
- Đối với chủ thể (người bán dâm) và người tổ chức (chủ nhà chứa, khách sạn, v.v.): là một hoạt động siêu lợi nhuận (ít vất vả, thu nhập cao)
- Đối với khách có nhu cầu sinh lý: thoả mãn được nhu cầu mà không phải tốn kém quá nhiều (vd, không phải sang tận Thái Lan);
Hiện tượng này nếu đặt trong hệ toạ độ khác, hoặc chỉ cần khác đi một thông số của toạ độ, vd, vẫn K-T đó, nhưng chủ thể là người qua đường thì nó sẽ trở thành phản giá trị, thành “văn hóa đồi trụy”.
Giống như sầu riêng với chủ thể là người biết ăn thì là thơm, là giá trị, còn đối với người không biết ăn thì là thối, là phản giá trị. Ngay cả đối với người biết ăn, nhưng khi đang họp cơ quan (không đúng K-T) hoặc lúc quá no, lúc đang ngủ (không đúng T) thì sầu riêng cũng không phải là giá trị.
Về Vàng Anh, bạn nên xem topic liên quan tại địa chỉ
viewtopic.php?f=52&t=225Và bài của GS. Thịnh tại địa chỉ
http://www.vanhoahoc.edu.vn/site/index. ... Itemid=118TATHUYTHANH đã viết:một cây bút bi, khi nó được sử dụng thì nó trở thành văn hoá (có giá trị), nhưng khi nó không được sử dụng nữa, nó trở thành vô giá trị, như vậy nó ko còn là văn hóa nữa, vậy thì tính lịch sử của nó thể hiện ở đâu?
Câu hỏi của em không được rõ, hơi lẫn lộn các phạm trù.
Tính lịch sử: Bất kỳ một vật nào tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định đều có tính lịch sử (không nhất thiết phải có giá trị, không nhất thiết phải là văn hoá).
Tính giá trị: Bất kỳ cái gì đem lại lợi ích nào đó đều có giá trị (không nhất thiết phải có tính lịch sử, không nhất thiết phải là văn hoá).
Văn hoá: Bất kỳ cái gì hội đủ 4 đặc trưng (tính hệ thống, tính giá trị, tính nhân sinh, tính lịch sử) trong một hệ toạ độ nhất định đều là văn hoá.
Như vậy cây bút bi khi được một người dùng để viết (hệ toạ độ; người viết – bàn giấy – giờ làm việc) thì nó có giá trị, nó là văn hoá. Khi cây bút đó hỏng, nó vẫn tiếp tục có tính lịch sử (vì nó vẫn tồn tại), nhưng không có giá trị viết lách nữa. Song nó vẫn là văn hoá, vì nó sẽ có giá trị trong một hệ toạ độ khác, vd nó có thể được đem bán ve chai, khi đó chủ thể = bà bán ve chai, không gian = nơi buôn bán ve chai; thời gian = giờ làm việc. Giá trị là lợi nhuận mang lại cho người chủ chiếc bút, cho bà bán ve chai, cho công nghiệp tái sản xuất đồ nhựa.